Chap 2

Vào sáng sớm, La Vĩ Thanh thức dậy trên chiếc giường mềm mại.
Trên người mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng.
Cậu hoảng hốt định ngồi dậy thì phần hông lại truyền lên cảm giác đau nhói.
Khiến cậu phải nằm trở lại.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Đau quá, chuyện gì đã xảy ra vậy?
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Đừng nói là... đêm qua...
Cậu vẫn cố gắng ngồi dậy vài lần, nhưng lần nào cơn đau cũng khiến cậu nằm xuống.
Cứ như thế cho đến khi có thể rời khỏi giường.
Cậu thay đồ rồi bước vội ra khỏi phòng, nhưng bên ngoài lại có người ngăn lại.
vệ sĩ.
vệ sĩ.
Xin lỗi, cậu thể đi.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Tôi có việc quan trọng.
vệ sĩ.
vệ sĩ.
Hàn tổng đã dặn phải trông chừng cậu.
vệ sĩ.
vệ sĩ.
Không thể cho cậu đi.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Nhưng mà_!
vệ sĩ.
vệ sĩ.
Xin đừng làm khó chúng tôi.
Không thể làm gì hơn, cơn đau không cho phép cậu chạy nên đành quay lại phòng.
Bây giờ đến việc ngồi thì cũng đã rất đau rồi.
Tin nhắn gửi đến.
Mặc Thần
Mặc Thần
[Hôm nay lại không đi học sao?]
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
[Tớ không đi được.]
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
[Bài của tớ nhờ cậu gửi hộ nhé.]
Mặc Thần
Mặc Thần
[Được rồi, đừng có nghỉ nữa.]
Cậu ngã người trên giường, nhìn xung quanh.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Sao căn phòng này lại không có cửa sổ.
Tiếng bước chân bên ngoài, hình như anh ta về rồi.
cửa phòng mở ra, cậu đứng lên, tức giận tiến đến.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Này, anh nghĩ mình là ai vậy?
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Tại sao lại muốn nhốt tôi ở đây?
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Vì đây là nhà tôi, cậu không thích sao?
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Anh bị điên à.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Mau cho tôi về nhà.
Cậu vừa lao ra ngoài đã bị kéo lại.
Lực mạnh khiến cậu văng vào giường.
Cơn đau làm cậu không thể đứng dậy được.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Nếu cậu ngoan ngoãn ở đây thì tôi sẽ nhẹ nhàng hơn với cậu.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Nếu anh không thả tôi ra thì tôi sẽ gọi cho cảnh sát.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Nếu cậu muốn thử.
Vĩ Thanh cầm điện thoại, màn hình đang sáng lập tức tối đen, không hoạt động.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Tại sao chứ?!
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Không gọi được à?
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
*đứng lên*
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Đ..được rồi.
Cậu hít thở sâu để lấy bình tĩnh.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Tôi sẽ ở lại nhưng phải có điều kiện.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Nói đi.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Vì tôi còn đi học nên tôi cũng phải ra ngoài.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Tôi sẽ đưa cậu đi.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Với lại, không được chạm vào tôi.
Anh có chút khó chịu, suy nghĩ một chút thì đồng ý.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Được, chỉ cần cậu ở lại đây.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Hết rồi đúng không?
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Vậy là đủ rồi.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Được, cậu muốn gì cũng được.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Nhưng mà, nhà tôi chỉ có một phòng ngủ thôi.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Hả?
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Là cậu chỉ có thể ở phòng của tôi thôi.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Không được!
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Anh đã hứa không chạm vào tôi mà.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Tôi có nói sẽ chạm vào cậu đâu.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Chỉ chung phòng thôi.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Có được không?
Anh tiến gần.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Được...mau tránh ra đi.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Cậu đồng ý rồi, bây giờ đã đói chưa?
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Chúng ta ra ngoài ăn.
La Vĩ Thanh
La Vĩ Thanh
Tôi không có đồ để thay.
Anh lập tức gọi cho trợ lý Lâm mang vài bộ đồ đến.
Chỉ vài phút sau đã mang đến.
Hàn Bách An
Hàn Bách An
Thay đồ đi.
Cậu hơi bực mình nhưng vẫn đi thay một bộ đồ khác.
Sau đó mới ra ngoài.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play