Chương 2

Phong Hào vẫn đang hú hét khản cả giọng, banner rung bần bật theo từng nhịp tay.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Anh Sơn ơi, em ở đây này! Nhìn em thêm lần nữa đi!!
Bên cạnh, Đức Duy thì mắt dán chặt vào một người khác. Không phải ánh sáng trắng tinh khôi của Thái Sơn, mà là bóng dáng cao ngạo trong áo da đen: Quang Anh. Mỗi cử động tay, mỗi ánh nhìn lạnh lùng của anh ta đều khiến tim Duy đập loạn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//vỗ vai bạn, gào to át tiếng nhạc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày lo giơ cái bạt của mày đi, tao thì ngắm chồng tao kìa!
Hào còn định bật lại thì đúng lúc đó, Quang Anh trên sân khấu cùng Thái Sơn trong phần song ca. Ánh đèn đỏ quét ngang, chiếu sáng gương mặt sắc bén của anh.
Duy bỗng nín thở. Trái tim như ngừng đập một nhịp khi ánh mắt Quang Anh bất ngờ liếc xuống khán đài. Khoảnh khắc ấy, thời gian như đông cứng. Cặp mắt ấy… dừng lại đúng chỗ hàng ghế của Duy.
Duy tròn mắt, toàn thân run lẩy bẩy. Vừa giây trước còn chê Hào ảo tưởng, giờ chính mình lại gào rú, giãy đành đạch không kiểm soát.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trời ơi!!! Ổng nhìn tao!!! Ổng nhìn tao thiệt luôn Hào ơi!!!
Hào đứng cạnh, mắt còn long lanh vì giây phút với Sơn, giờ quay sang thì chết lặng. Một thằng bạn vừa mấy phút trước còn khinh khỉnh gọi mình là mộng tưởng, giờ ôm lightstick gào khóc y như fangirl mười lăm tuổi.
Và như để đóng dấu cho niềm tin ấy, Quang Anh khẽ cúi đầu, micro trong tay bật lên vài lời xen giữa đoạn nhạc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bé… em dễ thương thật.
Câu nói vang qua loa, khán đài bùng nổ la hét. Nhưng với Đức Duy, tất cả như im lặng. Chỉ còn câu ấy, rõ ràng, chắc chắn, như dành riêng cho mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//há hốc miệng, rồi hét vang đến khản cổ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ôi trời ơi, tao chết mất!!! Ổng gọi tao là bé!! Hào ơi, cứu tao với!!!
Hào chỉ còn biết đứng đơ, mặt không cảm xúc.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Ờ… ảo tưởng hả? Giờ ai ảo tưởng hơn ai vậy trời…
Tiếng nhạc vẫn dồn dập, hai ánh mắt trên sân khấu. Một của Thái Sơn, một của Quang Anh đã gieo vào lòng hai cậu sinh viên một niềm tin ngọt ngào, nhưng cũng bắt đầu cho một chuỗi mộng mị sắp vỡ tan.
Buổi concert kết thúc trong tiếng hò reo không ngớt. Khán giả bắt đầu tản ra, nhưng Hào vẫn nắm chặt tấm banner, mắt không rời sân khấu.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Mày đi đi, tao phải xin chữ ký Sơn trước.
Duy gật gù, kéo tay bạn chạy tới khu vực fansign, nơi nhân viên đang sắp xếp hàng dài. Hào đứng đó, banner gấp gọn trong tay, trái tim đập thình thịch. Khi đến lượt mình, Sơn nhìn thẳng, nụ cười dịu dàng:m.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Chào em, tấm banner này… rất đặc biệt.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
//đỏ bừng, lắp bắp//
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Em… em chỉ muốn anh nhìn thấy em thôi… thôi là… đủ rồi ạ.
Sơn cười, cúi xuống, viết chữ ký tinh tế trên poster. Bàn tay anh lướt qua tấm banner, hơi chạm vào tay Hào khiến cậu rùng mình. Anh nghiêng đầu, ánh mắt sâu như muốn nói điều gì, rồi khẽ nhắc.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Em cười nữa đi, nụ cười này đẹp lắm.
Hào không kìm được, đôi tay ôm chặt poster, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Em… em sẽ cười… mãi… cho anh nhìn thôi!
Khi Hào lùi ra, Duy kéo thẳng về phía khu fansign của Quang Anh. Lúc này, Quang Anh vừa đi ra từ cánh gà, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở bóng dáng nhỏ bé, hơi run run trong đám đông. Khi Duy chạy tới, tim anh như lỡ một nhịp.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bé… là em sao?
Quang Anh nói, giọng thấp và ấm, khiến Duy suýt ngã.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//há hốc miệng, tay nắm chặt lightstick, đỏ mặt//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À… phải… là… em ạ…
Quang Anh mỉm cười, tiến lại gần, nghiêng người một chút để viết chữ ký lên poster Duy đưa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Poster này… thú vị thật. Nhưng quan trọng hơn, em cũng đặc biệt.
Duy cảm giác cả người bỗng nhẹ bẫng, tim đập mạnh đến mức không thở nổi. Anh lắp bắp, giọng run run.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em… em… em… cảm ơn anh… Quang Anh…
Quang Anh nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Duy từ trên xuống dưới, ánh mắt sáng rực.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lúc nãy đứng dưới sân khấu, anh đã thấy em rồi. Không chỉ là ánh mắt, mà… cách em nhìn anh nữa.
Duy đỏ bừng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không còn lời gì để nói. Chỉ biết nhìn vào ánh mắt ấm áp kia, cảm giác vừa sợ, vừa muốn trốn, lại vừa muốn ở lại mãi.
Quang Anh nhẹ nhàng ký tên xong, trao lại poster, tay vô tình chạm vào tay Duy một lần nữa. Một lần chạm vừa đủ để Duy run bần bật, và cũng đủ để Quang Anh ghi nhớ bóng dáng nhỏ nhắn, tim ngập những cảm xúc lạ mà không thể gọi tên.
Bên cạnh, Hào cũng rời đi sau khi xin chữ ký Sơn. Cậu đứng nhìn Thái Sơn cười khẽ với poster, nhưng không biết, ở vài mét xa đó, ánh mắt Duy đang lóe lên niềm hạnh phúc ngây ngô bên Quang Anh. Hai cặp đôi, hai nỗi rung động, cùng xuất hiện trong cùng một đêm concert, nhưng mỗi người lại mang một nhịp tim riêng, vừa ngọt ngào vừa đầy hồi hộp.
————————————
END
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play