Vampire Knight/KHR _ Huyễn Ngữ Tịch Dạ
Chap 2
| Vampire Knight/KHR _ Huyễn Ngữ Tịch Dạ |
"Xin chào, hân hạnh được gặp mặt."
"Mình là Sawada Nanase, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn trong tương lai..."
Giọng nói trong trẻo, dịu dàng cất lên, nhẹ tựa gió xuân. Thiếu nữ khẽ cúi đầu, từng cử chỉ toát lên vẻ thanh nhã và ôn hòa. Khi cô từ từ ngẩng lên, mái tóc dài buông lơi, phản chiếu ánh nắng nhàn nhạt len qua khung cửa.
Đôi mắt cô mang sắc hoàng hôn tĩnh lặng, như ôm trọn cả bầu trời khi ngày dần buông, ấm áp mà trầm lắng, bao dung tất cả. Khóe môi mềm nhẹ cong lên, không quá rực rỡ nhưng lại đủ khiến lòng người xao động.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như chậm lại.
Không phải là vẻ đẹp rực rỡ khiến người khác phải ngỡ ngàng, cũng không phải sự xa cách lạnh lùng, mà là một cảm giác bình yên đến lạ---một sự dịu dàng có thể thấm sâu vào lòng người.
Từng cử động, từng hơi thở của cô đều mang theo sự ôn hòa, như ánh mặt trời len lỏi qua từng kẽ lá, chẳng chói chang nhưng lại khiến người ta muốn dừng chân, muốn đắm chìm trong sự bình yên ấy thêm một chút nữa.
Giáo viên hắng giọng, đặt tờ danh sách xuống bàn, ánh mắt lướt qua lớp học một lượt rồi dừng lại ở thiếu nữ đang đứng trên bục giảng.
"Sawada - san, em xuống tìm chỗ trống rồi ngồi nhé."
Ông đẩy gọng kính, ngừng lại một chút rồi nói tiếp, giọng nói trầm ổn nhưng không mất đi sự ôn hòa.
"Quy định trường học, thầy hiệu trưởng hẳn đã phổ biến với em rồi. Nếu có vấn đề gì, em có thể tìm Kurosu hoặc Kiryuu---hai em ấy là Sao Đỏ của học viện."
Nanase khẽ gật đầu, trước ánh mắt của mọi người, từng bước chậm rãi đi xuống giữa dãy bàn.
Lớp học vốn có tiếng xì xào khe khẽ, nhưng giờ đây, những âm thanh ấy bỗng im bặt.
Chỉ vô thức theo dõi thân hình mảnh khảnh đó.
Nanase dừng lại ở một chỗ ngồi gần cuối lớp, khẽ kéo ghế rồi ngồi xuống. Từ đầu đến cuối, cô không quay đầu nhìn ai, chỉ yên tĩnh lấy sách vở ra học tập.
Yuuki vẫn luôn chăm chú nhìn Nanase.
Không hiểu vì sao, ngay từ giây phút Nanase bước vào lớp, Yuuki đã cảm thấy cô gái này rất đặc biệt.
Không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp hay phong thái dịu dàng.
Mà vì...một cảm giác mơ hồ khó gọi tên.
Tựa như ánh mặt trời mùa đông chiếu qua tán cây, nhẹ nhàng, ấm áp, nhưng lại tạo ra một lớp khoảng cách mông lung với những điều xung quanh.
Yuuki chỉ hoàn hồn khi nhận ra Nanase đã ngồi xuống. Cô khẽ chớp mắt, vội vàng quay lên bảng nghe giảng, nhưng dư âm của cảm giác ấy vẫn chưa tan biến.
Những ánh mắt hiếu kỳ dần rời đi. Giáo viên bắt đầu giảng bài, nhịp điệu lớp học dần trở lại như cũ.
Nanase lặng lẽ mở vở, bút trong tay chậm rãi lướt trên trang giấy.
Gió khẽ lay động nhánh cây bên ngoài cửa sổ, kéo theo vệt nắng dài loang lổ rơi trên bàn học.
Comments
Alicia
Nư9 xinh thía
2025-03-05
1