[CapRhy/DuyAnh] VẾT MỜ...
PHÍ THỜI GIAN.
Quang Anh ngồi sụp xuống ghế, tay vuốt nhẹ qua mái tóc. Anh không biết phải làm sao với cảm xúc của mình.
Nếu chấp nhận tình cảm này, anh sẽ phải đối mặt với vô vàn định kiến và áp lực từ xã hội, từ công ty, và từ chính mối quan hệ phức tạp của họ.
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
Nhưng... Duy thật sự thích mình sao?
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
Hay em ấy chỉ đang nhầm lẫn giữa cảm xúc ngưỡng mộ... Và tình yêu?
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
//Ôm đầu cúi gầm mặt xuống.//
Những câu hỏi ấy không ngừng xoay vòng trong đầu Quang Anh, khiến anh không thể nào tìm được lối thoát.
Trong khi đó, Đức Duy cũng không khá hơn.
Duy bước nhanh ra khỏi chung cư, lòng ngổn ngang những cảm xúc khó gọi tên.
Cậu không ngờ mình lại phản ứng mạnh đến vậy, cũng không ngờ câu nói của Quang Anh lại khiến cậu đau lòng đến thế.
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Fanservice à? Hơh..!
//Duy lẩm bẩm, cười tự giễu.//
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Nếu chỉ là fanservice, tại sao...? Hà cớ gì em lại nghĩ về anh nhiều đến mức này?
Cậu tìm đến một quán cà phê nhỏ gần công ty, nơi ánh đèn vàng ấm áp và không gian yên tĩnh giúp cậu tạm gạt bỏ những suy nghĩ rối bời.
Nhưng dù có cố gắng đến mấy, hình ảnh Quang Anh vẫn không ngừng xuất hiện trong tâm trí cậu – ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trầm ổn, và cả sự bối rối thoáng qua khi Duy đến gần.
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Mình phải làm gì để anh ấy tin đây?
Một tuần sau, cả hai lại gặp nhau trong một buổi tập luyện cho sân khấu sắp tới. Bầu không khí giữa họ rõ ràng có chút gượng gạo.
Quang Anh cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng không thể không nhận ra ánh mắt của Duy vẫn luôn hướng về phía mình.
Đến giữa buổi, quản lý thông báo cả hai sẽ có một phần diễn chung đặc biệt – một màn song ca đầy cảm xúc về hai người yêu nhau nhưng luôn bị ngăn cách bởi hoàn cảnh.
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Nghe có vẻ hợp với chúng ta nhỉ? Anh.
//Duy cười nhẹ, ánh mắt nhìn Quang Anh đầy ẩn ý.//
Quang Anh không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng anh biết, màn diễn này sẽ không chỉ là một bài hát, mà còn là một bài kiểm tra cho chính cảm xúc của anh.
Đêm diễn đến, ánh sáng sân khấu rực rỡ chiếu sáng cả hai người.
Trong bài hát, họ diễn tả những cảm xúc mãnh liệt – ánh mắt Duy như muốn xuyên thấu Quang Anh, còn Quang Anh lại cố gắng giữ vẻ lạnh lùng nhưng đôi mắt không giấu nổi sự rung động.
Phần kết thúc, Duy tiến lại gần, ánh mắt như đang muốn nói điều gì đó vượt ra ngoài lời bài hát.
Fan bên dưới hét lên trong sự phấn khích, nhưng giữa họ, không gian như chỉ còn hai người.
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Em sẽ không từ bỏ đâu, Quang Anh.
Duy thì thầm, nhưng lần này, Quang Anh nghe rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đêm diễn kết thúc trong sự hò reo của fan, nhưng đối với Quang Anh, mọi thứ chỉ còn là một mớ hỗn loạn.
Những lời thì thầm của Đức Duy vẫn văng vẳng trong đầu anh, như một vết dao cứa sâu vào lớp phòng vệ mà anh đã dựng lên bao lâu nay.
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Em sẽ không từ bỏ đâu.
Quang Anh biết mình đã dao động, nhưng thay vì đối diện, anh chọn cách đẩy Đức Duy ra xa hơn.
Sáng hôm sau, Quang Anh đến gặp quản lý, yêu cầu điều chỉnh lịch trình của cả hai để tránh tối đa những hoạt động chung.
Anh viện lý do rằng cần tập trung cho sự nghiệp cá nhân, tránh để hình ảnh bị phụ thuộc quá nhiều vào “fanservice” của hai người.
Quản lý nhìn anh đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Đó là lý do trong suốt hai tuần tiếp theo, Duy và Quang Anh gần như không có bất kỳ tương tác nào trước công chúng.
Duy cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu chủ động nhắn tin, gọi điện cho Quang Anh...
Nhưng đều bị từ chối hoặc nhận được những câu trả lời lạnh nhạt.
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
Tôi đang bận.
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
Không có gì để nói với cậu cả.
Những lời nói ấy như từng nhát dao cắm vào lòng Duy.
Không chịu nổi sự im lặng, một ngày nọ, Duy quyết định đến thẳng phòng tập nơi Quang Anh đang làm việc.
Anh vừa kết thúc buổi tập, mồ hôi vẫn còn đang thấm đẫm trên áo thì cánh cửa bật mở, Đức Duy bước vào.
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
...
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Anh định trốn em đến bao giờ?
//Duy hỏi, giọng pha chút tức giận nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.//
Quang Anh liếc nhìn cậu một cái, rồi quay đi, lấy khăn lau mồ hôi.
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
//Thản nhiên nói.//
Tôi không trốn, chỉ là chúng ta đều cần không gian riêng-
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Không gian riêng?
//Duy bước đến gần, ép Quang Anh phải đối mặt.//
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Anh nói thế sau tất cả những gì đã xảy ra? Sau cả lời em nói trên sân khấu?
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
Duy, cậu nghe này!
//Quang Anh ngắt lời, giọng khàn khàn.//
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
...
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
Chúng ta đều là nam, mối quan hệ này... sẽ không đi đến đâu cả.
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
Đều đang ở độ tuổi rất tốt để phát triển sự nghiệp...
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
Tôi không muốn cậu lãng phí thời gian.
Duy lùi lại một bước, ánh mắt như vừa bị ai đó giáng một cú đau điếng.
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Lãng phí thời gian cơ á?
//Duy cười nhạt, giọng run rẩy.//
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Vậy những gì em làm suốt thời gian qua, tất cả chỉ là vô nghĩa với anh thôi sao?
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
//Mím môi.//
NGUYỄN QUANG ANH [RHYDER]
Đúng thế.
Quang Anh đáp, mắt nhìn thẳng vào Duy. Nhưng trong lòng, từng lời anh nói như xé nát chính bản thân mình.
Đức Duy không nói gì thêm, cậu quay người bỏ đi, nhưng trước khi rời khỏi... Cậu dừng lại ở ngưỡng cửa, giọng nói khẽ nhưng mang đầy nỗi đau.
HOÀNG ĐỨC DUY [CAPTAIN BOY]
Nếu anh nghĩ em chỉ là một cơn gió thoảng qua, thì em sẽ chứng minh cho anh thấy anh đã sai rồi... RHYDER.
Cánh cửa đóng lại, để lại Quang Anh đứng đó, lòng nặng trĩu.
Anh tự nhủ rằng làm như vậy là đúng – rằng đẩy Duy ra xa sẽ tốt hơn cho cả hai.
Nhưng khi bóng lưng của cậu biến mất, anh không thể ngăn mình cảm thấy trống rỗng.
Comments