Có Nên Nhớ Lại Những Gì Đã Quên?
Chương2:Mọi chuyện là sao vậy???
Mẹ?
Mẹ lại làm con sợ nữa sao?
Tôi?
(làm sao đây?có vẻ mẹ hơi lo lắng,...mình không muốn khiến mẹ buồn lòng!)
Tôi?
dạ không phải đâu mẹ ơi!!!
Tôi?
chỉ là con hơi giật mình mà thôi
Tôi?
mà mẹ đến đây làm gì vậy?
Mẹ?
mẹ kêu người hầu đem cơm đến cho con
Mẹ?
mà...bà ấy lại ngủ quên nên mẹ mới tự tay mang cơm tới...
Tôi?
Mẹ không cần làm vậy đâu!
Tôi?
sau này cứ để con tự bưng lên là được rồi
Tôi?
ai lại muốn người mẹ của mình phải làm việc mà đáng lí là tự bản thân phải làm chứ!
Mẹ?
...có lẽ mẹ đã quá lo cho con rồi...
Mẹ?
thấy con như vậy mẹ cũng có thể để con một mình rồi/có chút hạnh phúc/
"Mẹ"vừa rưng rưng nước mắt vừa chạy ra khỏi cửa
Tôi?
Bộ tôi lúc trước là một đứa vô vụng sao?
Tôi?
hay là do mẹ đã suy nghĩ quá lố?...
Tôi?
tạm gác chuyện này qua
Tôi?
bây giờ nên tìm cách để phục hồi kí ức lại...
Tôi?
/nghiêm túc,nghiêm túc/
Bỗng "Tôi" nhìn thấy một cái tủ bằng gỗ khá mờ nhạt trong căn phòng
Tôi?
/đã chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ gặp mấy trăm quyển sách trong tủ/
Thật bất ngờ, trong tủ chỉ có vài bộ quần áo được treo trong đó và một ngăn tủ ẩn sau lớp áo như bị cố ý dấu đi
Trong ngăn kéo có một tấm ảnh chụp gia đình
Tôi?
Bên trên ảnh là tôi,mẹ, một người đàn ông?chắc là cha tôi nhỉ?
Mặt người kia bị một lớp bút sáp vẽ chồng lên
Tôi?
nhìn người này chắc lớn hơn tôi vài tuổi?
Tôi?
(có lẽ đây là anh trai của tôi)
Tôi?
/cố bôi đi lớp bút sáp để nhìn thấy mặt người kia/
Tôi?
/càng bôi càng lem.../
Tôi?
/từ bỏ việc chùi bức ảnh/
Từ ngoài cửa sổ bỗng vọng lại tiếng ai đó
?
cuối cùng cậu cũng chịu ló mặt ra
Comments