[Triệu Lộ Tư- Trần Triết Viễn] Lưới Tình Phản Diện
chiến lược tâm lý
Buổi sáng hôm sau, Triệu Lộ Tư đợi sẵn ở phòng khách. Trần Triết Viễn bước xuống cầu thang, dáng vẻ vẫn phớt lờ và lạnh nhạt như thường lệ.
Trần Triết Viễn
// ngồi xuống bàn //
Trần Triết Viễn
// nhìn quanh với vẻ thờ ơ, cất giọng //
Trần Triết Viễn
Hôm nay cô định hành hạ tôi kiểu gì đây?
Triệu Lộ Tư
// đặt tách trà xuống, mỉm cười ẩn ý //
Triệu Lộ Tư
Hôm nay không có bài kiểm tra, không tập luyện
Triệu Lộ Tư
Tôi dẫn cậu ra ngoài
Trần Triết Viễn
// ngẩng đầu nhìn TLT, nghi hoặc hỏi //
Trần Triết Viễn
Ra ngoài?
Trần Triết Viễn
Cô định bày trò gì?
Triệu Lộ Tư
// nhún vai, vẻ mặt tự nhiên đáp //
Triệu Lộ Tư
Cậu không muốn ra khỏi căn nhà này mãi sao?
Triệu Lộ Tư
Chẳng lẽ cậu không tò mò thế giới bên ngoài đang thế nào?
Trần Triết Viễn
// cười nhạt //
Trần Triết Viễn
Thế giới của tôi và cô vốn khác nhau
Trần Triết Viễn
Dẫn tôi đi cũng chẳng có gì vui
Triệu Lộ Tư
Cứ thử đi rồi biết
Triệu Lộ Tư
// đứng lên, chỉnh lại áo khoác //
Triệu Lộ Tư
Tôi không thích chờ lâu
Xe dừng trước một trung tâm thương mại sầm uất. Trần Triết Viễn bước xuống, mắt nhìn dòng người qua lại. Cậu lẩm bẩm
Trần Triết Viễn
Cô dẫn tôi đến đây làm gì?
Trần Triết Viễn
Tôi không hợp với nơi này
Triệu Lộ Tư
Cậu chỉ cần theo tôi thôi
Triệu Lộ Tư
// bước đi, quay đầu lại nói thêm //
Triệu Lộ Tư
Đừng đứng đó, không ai nhận ra cậu đâu
Trần Triết Viễn
// cau mày, chân vẫn bước theo //
Họ bước vào một cửa hàng thời trang cao cấp. Nhân viên cửa hàng vội vàng chào hỏi
Nhân viên
Chào tiểu thư Triệu
Nhân viên
Cô cần gì cho hôm nay ạ?
Triệu Lộ Tư
Chọn vài bộ đồ cho cậu ấy đi
Triệu Lộ Tư
// chỉ tay về phía TTV //
Nhân viên
// thoáng ngạc nhiên //
Nhân viên
// nở nụ cười “chuyên nghiệp //
Nhân viên
Mời cậu qua đây để chúng tôi tư vấn
Trần Triết Viễn
// đứng im không nhúc nhích, phóng ánh mắt về phía LT //
Trần Triết Viễn
Tôi không cần quần áo mới
Trần Triết Viễn
Cô lại muốn bày trò gì nữa?
Triệu Lộ Tư
// nhìn TTV cất giọng dứt khoát //
Triệu Lộ Tư
Nếu cậu muốn thay đổi, hãy thay đổi từ vẻ bề ngoài trước
Triệu Lộ Tư
Đừng tranh cãi
Trần Triết Viễn
Cô đúng là phiền phức // lẩm bẩm //
Dù tỏ ra bất mãn nhưng cuối cùng Trần Triết Viễn vẫn ngoan ngoãn để nhân viên dẫn đi
Trần Triết Viễn xuất hiện với bộ vest đen cắt may gọn gàng, mái tóc được chỉnh chu. Cậu bước ra từ phòng thử đồ, vẻ mặt lạnh lùng
Trần Triết Viễn
Được chưa?
Trần Triết Viễn
Tôi chẳng thấy khác gì lắm
Triệu Lộ Tư
// ngẩng đầu lên, khẽ nở nụ cười //
Triệu Lộ Tư
Không khác gì?
Triệu Lộ Tư
Nhìn cậu bây giờ, không ai nghĩ cậu là một kẻ lang thang đâu.
Triệu Lộ Tư
Cậu trông… khá hơn tôi tưởng
Trần Triết Viễn
// nhướn mày //
Trần Triết Viễn
Lời khen này quá giả tạo
Triệu Lộ Tư
Tin hay không tuỳ cậu
Triệu Lộ Tư
// đứng dậy, tiến lại chỉnh cà vạt cho TTV //
Triệu Lộ Tư
Nhưng nhớ lấy, cậu là người của tôi.
Triệu Lộ Tư
Tôi không cho phép cậu xuất hiện trước mặt người khác mà không ra dáng một chút.
Trần Triết Viễn
// ngẩn người, ánh mắt khẽ dao động //
Trần Triết Viễn
// cười nhạt //
Trần Triết Viễn
Người của cô?
Trần Triết Viễn
Cô nói nghe như tôi là vật sở hữu vậy
Triệu Lộ Tư
Có khác gì đâu
Triệu Lộ Tư
// nhếch mỗi, ánh mắt sắc bén //
Triệu Lộ Tư
Cậu là con bài quan trọng của tôi
Triệu Lộ Tư
Thế nên, ngoan ngoãn đi
Trần Triết Viễn
// im lặng nhìn cô vài giây, cười khẩy //
Trần Triết Viễn
Được, tôi sẽ ngoan
Trần Triết Viễn
Nhưng cô hãy cẩn thận
Trần Triết Viễn
Một con bài khi lật ngược, sẽ làm cô bất ngờ đấy
Triệu Lộ Tư
// mỉm cười, lùi lại vài bước //
Triệu Lộ Tư
Tôi chờ ngày đó
Buổi chiều, họ dừng lại ở một quán cà phê yên tĩnh. Lộ Tư gọi hai tách cà phê, ngồi đối diện với Triết Viễn
Trần Triết Viễn
muốn nói gì thì nói đi
Trần Triết Viễn
Đừng vòng vo nữa
Trần Triết Viễn
// chống cằm, nói với giọng uể oải //
Triệu Lộ Tư
Tôi chỉ muốn hỏi
Triệu Lộ Tư
// cẩm tách cà phê, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý //
Triệu Lộ Tư
Cậu đã nghĩ đến tương lai của mình chx?
Trần Triết Viễn
Tương lai của tôi?
Trần Triết Viễn
// cười nhạt //
Trần Triết Viễn
Chỉ cần sống qua ngày
Triệu Lộ Tư
// đặt tách cà phê xuống nhìn thẳng vào mắt TTV//
Triệu Lộ Tư
Cậu không chỉ sống qua ngày.
Triệu Lộ Tư
Cậu phải sống để chứng minh rằng mình đáng giá.
Triệu Lộ Tư
Rằng cậu xứng đáng hơn bất kỳ ai
Triết Viễn khẽ giật mình trước sự nghiêm túc trong ánh mắt cô. Nhưng cậu lập tức gạt đi, bật cười.
Trần Triết Viễn
Cô thật giỏi nói đạo lý.
Trần Triết Viễn
Nhưng tôi không cần ai chứng minh điều đó cho mình.
Trần Triết Viễn
Càng không cần cô chỉ đường.
Triệu Lộ Tư
Cậu nghĩ vậy cũng được
Triệu Lộ Tư
// cười nhạt, nghiêng người về phía trước //
Triệu Lộ Tư
Nhưng hãy nhớ, nếu cậu không làm được, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.
Triệu Lộ Tư
Và chính bản thân cậu cũng vậy.
Cậu im lặng, ánh mắt sâu thẳm. Lời cô nói giống như một mũi kim nhỏ, đâm vào lòng cậu mà không cách nào gạt bỏ.
Comments