RhyDuong. [AllDomic]
Zeira.
Trời ơi 5 chap cuộc sống hôn nhân của DooDuong thì cho tui nợ nha, bí quá🥹
Trần Đăng Dương, hay còn được biết đến với cái tên Dương Domic, là một ca sĩ trẻ tài năng vừa nổi lên từ chương trình âm nhạc đình đám ATSH. Qua 14 tập phát sóng, cậu không chỉ chinh phục khán giả bằng giọng hát ngọt ngào mà còn bởi nét đẹp dịu dàng pha chút lạnh lùng, tạo nên một hình ảnh khó quên trong lòng người hâm mộ.
Tuy nhiên, ánh hào quang trên sân khấu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của Dương. Ít ai biết rằng phía sau sự tự tin ấy là một trái tim mang nhiều tổn thương và nỗi cô đơn. Cậu bước chân vào giới giải trí với một mục tiêu duy nhất: tìm kiếm người đã từng hứa "sẽ trở thành ánh sáng của đời nhau" trong quá khứ.
Trong hành trình này, Dương gặp Nguyễn Quang Anh hay Rhyder, là một rapper nổi tiếng với phong cách mạnh mẽ và đầy cá tính. Trái ngược với vẻ ngoài bất cần, Quang Anh là một người mang trong mình nhiều suy tư và bí mật. Anh được mời hợp tác cùng Dương trong một dự án âm nhạc quan trọng, và ngay từ lần đầu gặp, hai người đã như nước với lửa. Dương không thích thái độ ngạo mạn của Quang Anh, còn Quang Anh lại thấy cậu ca sĩ trẻ này quá trong sáng và ngây thơ để hiểu được sự khốc liệt của giới giải trí.
Nhưng khi cả hai cùng bước vào phòng thu, từng giai điệu, từng ca từ đã kéo họ lại gần nhau hơn. Những cuộc tranh cãi nảy lửa dần biến thành những cuộc trò chuyện sâu sắc. Quang Anh phát hiện ra phía sau sự dịu dàng của Dương là một trái tim mạnh mẽ, còn Dương nhận ra rằng vẻ ngoài bất cần của Quang Anh chỉ là một lớp vỏ để che giấu nỗi đau và khát khao được yêu thương.
Nguyễn Quang Anh.
Cho em này /đưa ly nước/
Trần Đăng Dương.
Em cảm ơn /nhận lấy/
Nguyễn Quang Anh.
Em thu được đoạn nào rồi?
Trần Đăng Dương.
Sắp xong rồi anh ạ, còn một đoạn nhỏ ở cuối
Phạm Hoàng Thiên Nhi.
Đăng Dương, có người muốn gặp em ngoài kia
Trần Đăng Dương.
À dạ /bỏ ly nước xuống rồi chạy đi/
Nguyễn Quang Anh.
*Ai vậy nhỉ?*
Nguyễn Quang Anh.
*Đi theo xem thử*
Nguyễn Quang Anh.
/đứng dậy/
Phạm Hoàng Thiên Nhi.
Ê ê em đi đâu đấy?
Nguyễn Quang Anh.
Em đi theo Dương
Phạm Hoàng Thiên Nhi.
Người ta đi gặp bạn gái, em đi theo làm gì?
Nguyễn Quang Anh.
Bạn gái?
Phạm Hoàng Thiên Nhi.
Ừm, có sao à?
Nguyễn Quang Anh.
À không sao
Nguyễn Quang Anh.
Em ra ngoài tí /đi ra/
Phạm Hoàng Thiên Nhi.
Thằng này nay lạ dữ
Anh chạy ra bên ngoài đứng nép sau cánh cửa xem em làm gì.
Trịnh Thanh Vũ.
Anh Dương /ôm lấy em/
Trần Đăng Dương.
Th...Thanh Vũ /đẩy cô ra/
Trịnh Thanh Vũ.
Em xin lỗi anh vì lúc trước đã bỏ anh đi
Trịnh Thanh Vũ.
Bây giờ mình làm lại được không? /nắm tay em/
Trần Đăng Dương.
Chuyện này....
Trần Đăng Dương.
/gạt tay cô/
Trần Đăng Dương.
Anh nghĩ anh cần thời gian suy nghĩ
Trịnh Thanh Vũ.
Suy nghĩ gì nữa?
Trịnh Thanh Vũ.
Chẳng nhẽ anh không còn yêu em sao?
Trần Đăng Dương.
Anh yêu em nhưng chuyện quay lại anh vẫn cần suy nghĩ
Trịnh Thanh Vũ.
Được, em cho anh 1 ngày để suy nghĩ
Trịnh Thanh Vũ.
Bây giờ em đi về
Trịnh Thanh Vũ.
Tạm biệt anh /bỏ đi/
Trần Đăng Dương.
Mình yêu em ấy nhưng hiện tại mình cũng có chút cảm mến Quang Anh
Trần Đăng Dương.
Aaaa khó chịu quá
Anh đứng sau nghe hết mọi chuyện nhưng chỉ biết quay mặt bỏ đi.
Sau 1 hôm suy nghĩ em cũng đưa ra được quyết định là quay lại với cô ta.
Trần Đăng Dương.
Em chuẩn bị đi, nay có sự kiện đấy
Trịnh Thanh Vũ.
Em xong rồi đây /đi ra/
Trần Đăng Dương.
Thế thì đi thôi
Phạm Hoàng Thiên Nhi.
Em dẫn theo cả bạn gái à?
Trần Đăng Dương.
Có sao hả chị?
Phạm Hoàng Thiên Nhi.
Không sao, nhưng phải để bạn ấy đi xe riêng
Phạm Hoàng Thiên Nhi.
Không đi chung với mình được
Phạm Hoàng Thiên Nhi.
Tới nơi rồi em dẫn bạn vào
Trịnh Thanh Vũ.
Nhưng em muốn đi với anh cơ /ôm tay em/
Phạm Hoàng Thiên Nhi.
Đã đi ké thì đừng có mà đòi hỏi!
Trần Đăng Dương.
Em không nghe thì em ở nhà đi
Trịnh Thanh Vũ.
Thế em đi riêng cũng được /tức nhưng không dám thổ lộ/
Phạm Hoàng Thiên Nhi.
Quang Anh, ra xe
Em xuống xe trước rồi đi vòng ra sau qua xe sau để dẫn cô ta xuống.
Trần Đăng Dương.
/đỡ lấy tay cô/
Trịnh Thanh Vũ.
/bước xuống/
Đa nhân vật nam.
Phóng viên: Kia là người yêu của Dương Domic sao? /quay chụp/
Đa nhân vật nữ.
Phóng viên: Vụ này hot đây /quay chụp/
Trần Đăng Dương.
Chào mọi người /vẫy tay fan/
Đa nhân vật nữ.
Fan nữ 1: Hai người đẹp đôi quá điii
Đa nhân vật nữ.
Fan cp RhyDuong: Rhy ơi, anh mất bạn nhỏ rồi anh ơiii /hét lớn/
Nguyễn Quang Anh.
/nhìn bạn fan kia mà cười/
Đa nhân vật nữ.
Fan cp RhyDuong: Giữ bạn nhỏ cho kĩ vào nhé anh
Cô ta nghe được những lời nói của fan cp thì vô cùng khó chịu nhưng vì thể diện nên không bộc lộ ra bên ngoài.
Sau 3 tháng quay lại với nhau, Dương cảm thấy vẫn như vậy, tính cách vẫn như lúc trước không có gì thay đổi.
Trịnh Thanh Vũ.
Anh ơii, em hết tiền òi
Trịnh Thanh Vũ.
Anh chuyển thêm cho em đi
Trần Đăng Dương.
Hôm qua anh vừa chuyển cho em 100tr mà?
Trịnh Thanh Vũ.
Thì em đi mua sắm hết rồi còn đâu
Trịnh Thanh Vũ.
Chuyển thêm cho em đi
Trần Đăng Dương.
Em tiết kiệm lại một chút được không?
Trịnh Thanh Vũ.
Anh không thương em à~ /nũng nịu/
Trần Đăng Dương.
Anh chuyển thêm cho em 200tr, em tiết kiệm giúp anh
Trịnh Thanh Vũ.
Vâng~ Yêu anh nhất a~ /hôn lên má Dương rồi chạy đi/
Trần Đăng Dương.
Hửm? Kia không phải là Thanh Vũ sao?
Trần Đăng Dương.
Em ấy đi với ai vậy nhỉ?
Trần Đăng Dương.
/thấy cô hôn chàng trai bên cạnh/
Trần Đăng Dương.
Còn hôn nhau nữa?
Trần Đăng Dương.
Đi lại xem thử /tiến lại gần/
Trịnh Thanh Vũ.
Em vừa chuyển tiền cho anh đấy, cứ tiêu thoải mái đi
Trịnh Thanh Vũ.
Hết thì bảo em để em kêu thằng kia
Lưu Gia Tường.
Yêu em ghê ấy
Lưu Gia Tường.
Thằng ngu đấy đến giờ vẫn tin em, hay thật đấy
Trịnh Thanh Vũ.
Hah~ Nó ngu lắm anh ạ
Trịnh Thanh Vũ.
Được cái đẹp trai mà ngu lắm, em nói gì cũng nghe
Trịnh Thanh Vũ.
Tiền của nó em bào cái một
Lưu Gia Tường.
Mưu mô như này thì chỉ có em thôi ha /cười/
Trịnh Thanh Vũ.
Haha em mà
Trần Đăng Dương.
*Em ấy lợi dụng mình?*
Trần Đăng Dương.
Thanh Vũ! /đi ra/
Trịnh Thanh Vũ.
Anh Dương... sao anh lại ở đây? /đứng dậy/
Trần Đăng Dương.
Em lừa anh?
Trịnh Thanh Vũ.
E...em....
Lưu Gia Tường.
Nếu nó biết rồi thì cho nó biết luôn đi /ôm eo cô/
Trần Đăng Dương.
Em lại lừa anh thêm lần nữa?
Trần Đăng Dương.
Lúc trước anh chưa đủ đau khổ sao?
Trịnh Thanh Vũ.
Là do anh ngu!
Trịnh Thanh Vũ.
Anh tin tôi thì anh tự chịu đi
Trịnh Thanh Vũ.
Nếu anh không nhiều tiền, không nổi tiếng thì không bao giờ tôi quay lại với anh đâu!
Trịnh Thanh Vũ.
Anh nghĩ tôi yêu anh thật lòng hả?
Trịnh Thanh Vũ.
Mắc cười thật
Lưu Gia Tường.
Em nói thế người ta buồn đấy
Lưu Gia Tường.
Thôi, cậu em về tập trung sự nghiệp ca hát gì đó đi, để em ấy tôi lo
Nguyễn Quang Anh.
/đi đến ném quyển menu vào mặt hắn/
Lưu Gia Tường.
Á! /hét lớn/
Lưu Gia Tường.
Thằng nào? Thằng nào dám ném bố mày!?
Nguyễn Quang Anh.
Sao? Đau lắm à?
Trần Đăng Dương.
Anh Rhy...?
Nguyễn Quang Anh.
Nó không yêu thương em, em luyến tiếc làm gì?
Trần Đăng Dương.
/im lặng/
Nguyễn Quang Anh.
Không việc gì phải tiếc con này /chỉ thẳng mặt cô/
Nguyễn Quang Anh.
Về đây, anh yêu!
Trần Đăng Dương.
/ngỡ ngàng/
Trịnh Thanh Vũ.
Thứ gay tởm lợn!
Nguyễn Quang Anh.
Nín cái họng lại! Ở đây không đến lượt cô lên tiếng!
Nguyễn Quang Anh.
Cậu nữa! /chỉ tay qua hắn/
Nguyễn Quang Anh.
Cậu mang con bồ cậu về nhà mà dạy lại, chứ đừng có để nó đi ngoài đường cắn người như vậy!
Nguyễn Quang Anh.
Giờ tôi xin phép đi trước! /kéo tay em đi/
Trịnh Thanh Vũ.
Aaaa má nó
Trịnh Thanh Vũ.
Vụt mất con mồi!
Trần Đăng Dương.
Chuyện lúc nãy....
Nguyễn Quang Anh.
Thật đấy, không đùa đâu
Trần Đăng Dương.
L-là thật luôn?
Nguyễn Quang Anh.
Anh yêu em
Ba chữ "Anh yêu em" khiến em sững sờ. Em ngẩng lên, đôi mắt mở to nhìn anh, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào. Quang Anh chưa bao giờ thể hiện cảm xúc rõ ràng như thế trước đây. Những lần trêu chọc, những hành động tưởng chừng chỉ là quan tâm đồng nghiệp giờ đây bỗng nhiên trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Nguyễn Quang Anh.
Anh không muốn em quay lại với ai đó để rồi nhận lại sự tổn thương
Nguyễn Quang Anh.
Em xứng đáng được yêu, được bảo vệ
Nguyễn Quang Anh.
Và anh sẽ là người làm điều đó!
Em nhìn vào đôi mắt đầy kiên định của anh. Một cơn sóng cảm xúc trào dâng trong tim cậu, vừa lạ lẫm, vừa ấm áp. Nhưng cũng đầy bối rối.
Em không biết phải đáp lại thế nào. Đứng giữa mớ cảm xúc hỗn loạn, liệu em có đủ can đảm để bước một bước về phía Quang Anh hay em vẫn sẽ bị giam cầm trong những tổn thương của quá khứ?
Em cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Em nhìn Quang Anh, cố gắng tìm một tia nghi ngờ nào đó trong lời nói của anh, nhưng tất cả những gì em thấy chỉ là sự chân thành. Cảm xúc trong ánh mắt của Quang Anh như muốn xuyên thấu tất cả những rào cản mà em dựng lên sau những lần tổn thương.
Trần Đăng Dương.
Quang Anh...
Em cất lời gọi hai tiếng "Quang Anh" và đây cũng là lần đầu tiên em gọi tên thật của anh. Giọng em nghẹn lại, không biết phải nói gì. Quá khứ, nỗi đau và cả sự ngỡ ngàng trước lời tỏ tình bất ngờ này khiến em lưỡng lự.
Nguyễn Quang Anh.
Em không cần phải trả lời anh ngay bây giờ /cắt ngang lời nói của em/
Nguyễn Quang Anh.
Anh chỉ muốn cho em biết, cảm giác của anh là thật
Nguyễn Quang Anh.
Em có thể từ chối anh, nhưng đừng giả vờ không nghe thấy
Câu nói ấy như một lời khẳng định mạnh mẽ, khiến em không thể lảng tránh. Em cúi đầu, cảm nhận lồng ngực mình nặng trĩu, nhưng cũng có chút gì đó nhẹ nhõm.
Trần Đăng Dương.
Em....em cần thời gian /nói nhỏ/
Quang Anh mỉm cười. Nụ cười ấy không phải sự hài lòng, cũng không phải sự thất vọng, mà là sự thấu hiểu.
"Anh sẽ chờ. Chỉ cần em đừng tự nhốt mình trong quá khứ nữa. Có những người sẵn sàng ở đây vì em, Dương à."
Sau hôm đó, mối quan hệ giữa cả hai trở nên kỳ lạ. Quang Anh vẫn là chính mình – đôi khi bất cần, đôi khi lại dịu dàng một cách bất ngờ. Anh không nhắc lại lời tỏ tình, nhưng những hành động nhỏ nhặt của anh luôn khiến em không khỏi để tâm.
Một buổi tối muộn, sau khi kết thúc một buổi tập căng thẳng, em tình cờ nghe thấy anh ngồi một góc, chơi đàn guitar và ngân nga một đoạn rap. Lời bài hát như thấm vào lòng em:
"Đau thương của em, anh muốn gánh cùng
Chỉ cần một lần, em hãy quay lại nhìn
Có thể anh không phải ánh sáng em tìm
Nhưng anh muốn là người thắp sáng tim em."
Em đứng lặng trước cánh cửa, trái tim em như bị lay động. Những lời hát ấy, sự chân thành ấy – liệu em có đủ can đảm để bước thêm một bước về phía Quang Anh?
Lòng em ngổn ngang những cảm xúc không thể gọi tên. Em từng nghĩ mình đã quen với những vết thương, rằng em chỉ cần một mình là đủ. Nhưng giờ đây, những lời của Quang Anh như khơi dậy một khát khao được yêu thương mà em đã cố quên đi từ lâu.
Em khẽ đẩy cửa bước vào. Quang Anh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy Dương đứng đó. Trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng, gương mặt Dương trông vừa mệt mỏi, vừa mềm mại hơn thường lệ.
Trần Đăng Dương.
Anh viết bài đó khi nào vậy?
Nguyễn Quang Anh.
/gãi đầu cười nhẹ/
Nguyễn Quang Anh.
Chỉ vài câu thôi, anh viết khi nghĩ về em
Dương không nói gì, chỉ đứng im nhìn Quang Anh. Ánh mắt em như đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó, một sự chắc chắn, một sự an toàn mà em chưa dám tin.
Quang Anh đứng dậy, tiến về phía Dương. Anh không ép buộc, chỉ đặt bàn tay mình lên vai cậu, ánh mắt đầy nghiêm túc.
Nguyễn Quang Anh.
Dương, em không cần phải trả lời ngay. Nhưng em cũng không cần phải chịu đựng một mình
Nguyễn Quang Anh.
Nếu em cảm thấy không thể bước tiếp, anh sẽ ở đây để đi cùng em. Không phải vì thương hại, mà vì anh thực sự muốn điều đó
Dương nhìn anh, trái tim em thắt lại. Quang Anh khác với những gì em từng nghĩ. Dưới lớp vỏ bọc bất cần, anh là một người sâu sắc, thấu hiểu và kiên nhẫn hơn bất kỳ ai mà em từng gặp.
Trần Đăng Dương.
Anh.... không sợ sao?
Trần Đăng Dương.
Em không chắc em có thể yêu thêm lần nữa /giọng nhỏ dần/
Quang Anh mỉm cười, nụ cười ấm áp khiến lòng Dương dịu lại.
Nguyễn Quang Anh.
Ai cũng sợ, Dương ạ
Nguyễn Quang Anh.
Nhưng anh tin rằng nếu chúng ta không thử, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được điều gì đang chờ ở phía trước. Và anh tin rằng em xứng đáng với một tình yêu trọn vẹn, không dối trá, không đau khổ
Những lời nói ấy khiến Dương bật khóc. Em không cố kìm nén nữa. Những giọt nước mắt chứa đầy sự nhẹ nhõm và cả nỗi sợ hãi, dần trôi đi khi Quang Anh khẽ kéo em vào vòng tay.
Trần Đăng Dương.
Hức....em không biết mình có thế làm được không...hức... /nấc nhẹ/
Nguyễn Quang Anh.
Không sao
Nguyễn Quang Anh.
Chỉ cần em để anh ở đây, chúng ta sẽ cùng nhạ làm được
Cái ôm ấy không phải lời cam kết, cũng không phải một sự ràng buộc. Đó chỉ là hai con người đang cố gắng chữa lành nhau, từng chút một. Và có lẽ, đó chính là khởi đầu cho một tình yêu mà cả hai đều xứng đáng nhận được.
Những ngày sau đó, Dương và Quang Anh dần trở nên gắn bó hơn. Họ không vội vã, không cố ép buộc cảm xúc của nhau. Quang Anh vẫn là chỗ dựa âm thầm cho em, luôn xuất hiện khi em cần, dù là trong công việc hay những khoảnh khắc yếu lòng. Dương cũng dần mở lòng, để Quang Anh bước vào thế giới vốn luôn đóng kín của mình.
Cả hai cùng hợp tác trong một dự án âm nhạc mới, nơi Quang Anh viết lời rap đầy mạnh mẽ và Dương đem giọng hát tràn đầy cảm xúc thổi hồn vào ca khúc. Bài hát, kể về hành trình chữa lành và tìm lại chính mình, nhanh chóng trở thành hit lớn, đưa cả hai lên một tầm cao mới trong sự nghiệp. Nhưng hơn cả sự thành công, điều khiến Dương cảm thấy ý nghĩa nhất là sự đồng hành của Quang Anh trong suốt hành trình ấy.
Một buổi tối nọ, sau khi hoàn thành buổi biểu diễn cuối cùng trong tour lưu diễn, Dương và Quang Anh cùng đứng trên sân khấu, trước hàng ngàn khán giả reo hò. Dương cầm micro, khẽ cúi đầu nhìn khán giả rồi nói:
Trần Đăng Dương.
Cảm ơn mọi người đã yêu thương và ủng hộ Dương. Nhưng hôm nay, có một người đặc biệt mà Dương muốn cảm ơn nhất. Anh ấy đã ở bên Dương trong những ngày khó khăn nhất, giúp Dương vượt qua nỗi đau và tìm lại ánh sáng của chính mình
Dương quay sang nhìn Quang Anh, đôi mắt ánh lên sự chân thành. Cậu cầm lấy tay anh, không ngần ngại nữa.
Trần Đăng Dương.
Quang Anh, cảm ơn anh vì đã không rời bỏ em. Và giờ, em muốn nói rằng em cũng yêu anh
Khán giả bên dưới reo hò cuồng nhiệt, nhưng với Dương và Quang Anh, thế giới như chỉ còn lại hai người. Quang Anh mỉm cười, kéo Dương vào một cái ôm thật chặt ngay trên sân khấu, thì thầm.
Nguyễn Quang Anh.
Anh chờ câu này lâu lắm rồi /ôm chặt em/
Từ đó, cả hai chính thức công khai mối quan hệ, trở thành cặp đôi được yêu mến nhất trong giới giải trí. Họ không chỉ đồng hành cùng nhau trong sự nghiệp mà còn trong cuộc sống, trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người.
Cuối cùng, sau nhiều sóng gió, Dương đã tìm được ánh sáng thực sự của đời mình. Và ánh sáng ấy không phải là người cũ hay những ảo tưởng em từng mơ về, mà là Quang Anh – người luôn âm thầm ở bên và yêu thương em bằng cả trái tim.
Câu chuyện kết thúc bằng hình ảnh Dương và Quang Anh đứng trên một sân khấu lớn, tay trong tay, cùng cất cao giọng hát, truyền tải thông điệp rằng:
"Tình yêu không phải tìm thấy ánh sáng hoàn hảo, mà là tìm được người sẵn sàng bước qua bóng tối cùng mình."
Comments
CHICHIツ
Oke bấy bì, chừng nào ra cũng được nhưng ra sớm nha🙆♀️
2025-01-20
1