2

[…………]
Valentine năm ấy…
Tôi chọn ở nhà, không đi cùng, nhường lại không gian riêng cho bố mẹ - như một món quà nho nhỏ để họ tận hưởng ngày lễ tình nhân.
Trên đường về, một vụ va chạm nghiêm trọng xảy ra. Âm thanh xe cứu thương xé toạc màn đêm tĩnh lặng.
Bố mẹ tôi được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Nhưng… không kịp nữa.
Khi đến nơi, tất cả những gì chờ đợi tôi là hai thi thể đầy máu đã nguội lạnh.
Thế giới của tôi.. sụp đổ.
Tôi khuỵu gối xuống. Đôi bàn tay không ngừng run lên khi chạm vào gương mặt quen thuộc – gương mặt của những người tôi yêu thương nhất.
Nhưng làn da ấy, hơi thở ấy… đã không còn nữa
Tôi ôm chặt lấy họ, nước mắt tuôn không ngừng. Từng giọt rơi xuống, thấm ướt cả gò má, cả đôi tay.
Chấn Hiên
Chấn Hiên
Gia đình chúng ta đang rất hạnh phúc mà...tại sao lại như vậy chứ...?
Tôi khóc, khóc đến khi nước mắt tưởng chùng như đã cạn. Lồng ngực tôi đau nhói, quặn thắt lại.
Đau đến nỗi tay tôi không nhịn được mà đấm mạnh vào ngực.Nỗi đau khôn xiết vặn vẹo cùng cực dày vò tâm trí tôi
----------
Đêm đông, trời lạnh đến tê tái.
Tôi không trở về căn nhà trống vắng ấy. Thay vào đó, tôi lặng lẽ bước đến công viên – nơi ngày bé từng là thiên đường tuổi thơ của tôi.
Gió lạnh quét qua, nhưng trái tim tôi đã nguội lạnh từ một tuần trước – ngày tôi mất đi cả bố lẫn mẹ.
Trong khoảng lặng sâu thẳm ấy, một giọng nói trong trẻo khẽ vang lên, như tia sáng đầu tiên xuyên qua màn đêm u tối.
Tử Diệp
Tử Diệp
Em là Tử Diệp , anh tên gì thế?
Tôi khẽ giật mình, quay sang. Dưới ánh đèn vàng nhạt, một cậu nhóc chừng mười bảy, mười tám tuổi đang đứng đó.
Cậu ấy có gương mặt rất đẹp, dù vẻ ngoài toát lên vẻ điềm tĩnh và tự nhiên, nhưng trong ánh mắt cậu, vẫn hiện rõ một tia cảm xúc phức tạp.
Cậu ôm một bó hoa trong tay, ngồi xuống cạnh tôi.
Chấn Hiên
Chấn Hiên
Chấn Hiên.
Cậu ấy mỉm cười. Nụ cười mang vẻ gì đó vừa dịu dàng lại vừa sắc sảo.
Tử Diệp
Tử Diệp
Tên đẹp.
Tôi hơi sững lại, trong lòng bỗng nhen nhóm một cảm giác lạ.
Chấn Hiên
Chấn Hiên
Giờ này trễ rồi, không về nhà sao?
Câu hỏi đơn giản, nhưng tôi thấy Tử Diệp khẽ cụp mi, ánh mắt dao động rõ ràng.
Tử Diệp
Tử Diệp
Anh cũng vậy mà.
Tôi nhìn Tử Diệp một lúc, rồi mỉm cười.
Chấn Hiên
Chấn Hiên
Nhà anh rất lạnh, ở đây ấm hơn.
Tử Diệp bất ngờ đưa bó hoa đến trước mặt tôi. Mùi hương nhè nhẹ tỏa ra, phảng phất trong không khí giá lạnh.
Tử Diệp
Tử Diệp
Đây là quà gặp mặt giữa chúng ta.
NovelToon
Tử Diệp
Tử Diệp
Bà chủ tiệm hoa nói… loài hoa này có ý nghĩa đặc biệt. Mùi hương của nó khiến người ta dễ chịu, cảm thấy an tâm và vui vẻ.
Tử Diệp
Tử Diệp
Hy vọng anh thích nó.
Ánh mắt tôi dừng lại trên bó hoa, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tử Diệp.
Chấn Hiên
Chấn Hiên
Cảm ơn.
Tôi vươn tay, mỉm cười nhận lấy bó hoa.
Tử Diệp
Tử Diệp
Muộn như vậy, anh không về nhà lỡ ba mẹ mắng thì sao?
Tôi im lặng một lúc. Tuyết rơi nhiều hơn, phủ lên đôi giày của cả hai.
Chấn Hiên
Chấn Hiên
Họ sẽ không mắng anh nữa, vì họ đã đi đến một nơi rất xa.
Chấn Hiên
Chấn Hiên
Ba mẹ không cho phép anh đi theo, họ bảo rằng để họ xây xong một ngôi nhà ấm áp ở đó, họ sẽ đến đón anh về.
Tử Diệp
Tử Diệp
Vậy thì… trước lúc đó, để em thay họ làm người nhà anh, được không?
Gió thổi nhẹ, cuốn vài bông tuyết bay ngang giữa cả hai, rồi tan biến vào hư không.
Tôi không lập tức trả lời. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Tử Diệp, cố xác định xem lời nói kia có thật không.
Gió lướt qua, mang theo hương thanh liễu mỏng manh phảng phất trong không khí.
Tôi cúi đầu khẽ cười, tầm mắt dần được bao phủ bởi một tầng hơi nước.
Chấn Hiên
Chấn Hiên
Làm phiền em rồi..
Không nói một lời, Tử Diệp bất chợt nhẹ kéo tôi lại gần rồi ôm thật chặt.
Tử Diệp
Tử Diệp
Em hy vọng
Tử Diệp
Tử Diệp
Sau này anh có thể làm phiền em nhiều hơn.
Đôi vai tôi run lên, những giọt nước mắt cuối cùng trong những ngày tang tóc rơi xuống.
----------
2 năm bên nhau có lẽ là khoảng thời gian không ít.
Có những buổi sáng mùa thu, ánh nắng chưa kịp xuyên qua rèm cửa, Tử Diệp đã nằm gọn trong vòng tay tôi, hơi thở đều đặn phả lên xương quai xanh tôi.
Tôi thường không dậy sớm, nhưng mỗi lần thức giấc, tôi sẽ nằm im như thế, ngắm nhìn Tử Diệp ngủ, bàn tay lặng lẽ vuốt ve mái tóc mềm.
Những chiều cuối tuần, chúng tôi thường ngồi ngoài ban công, mỗi người một quyển sách.
Thỉnh thoảng trao đổi với nhau vài câu, hoặc im lặng tận hưởng tiếng nhạc du dương từ chiếc loa nhỏ đặt bên cạnh chậu hoa.
Vào những ngày mưa, chúng tôi cuộn tròn trong chăn, cùng xem lại những bộ phim cũ đã xem hàng chục lần, cười vì cùng một chi tiết ngốc nghếch, khóc ở cùng một cảnh chia ly.
Đôi khi, chúng tôi ra ngoài, dưới chiếc ô chung, tay nắm tay đi qua những con phố ướt át.
Nhưng...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play