Áo Cưới Giấy Khe Nứt Âm Dương Phần 3
Chương 3: Uy hiếp
Cơn đau ngay lập tức tăng vọt khiến cậu đau đến khó thở.
Tuần Nguyên Phong
//Hức...hức//Đồ...đồ thần kinh...đồ xấu xa.
Tống Dương
Haha,Chỉ biết nói vậy thôi sao? Thật ngây thơ.Nhưng đừng lo ta sẽ cho nhóc đau đến chết đi sống lại.
Tống Dương
Nào chưa hết đâu//đưa tay cắt quả chanh trên bàn ra//.
Tuần Nguyên Phong
//Nhìn hắn hoang mang//...
Tống Dương
Cho nhóc thấy//vắt chanh lên vết thương trên mặt cậu//.
Chanh khiến chổ bị thương đau nhức không chịu được nhưng cậu vẫn cắn răng không kêu lên tiếng nào.
Nhìn ra ngoài trời đã tối.Hắn cười mĩm dọn dẹp xung quanh rồi để cậu trong phòng đó mà ngủ.
Hắn đem một ít cháo nóng vào phòng không phải vì muốn chăm sóc mà là chờ mọi người đến để cho họ thấy.Nhưng khi hắn đưa thìa cho cậu,cậu không chịu ăn.
Tống Dương
Muốn chết đói ở đây sao?Đừng có làm vậy nhé nhóc con.
Tống Dương
Mở miệng ra!Nhóc không muốn ăn, ta cũng có cách bắt nhóc phải nuốt!
Nguyên Phong vẫn im lặng ánh mắt không chút phản ứng. Thấy cậu không hợp tác hắn cau mày bóp nhẹ cằm cậu đưa thìa cháo lên miệng.
Tống Dương
Nhóc thật cứng đầu.
Thìa cháo nóng làm Nguyên Phong khẽ rùng mình. Hắn nhận ra phản ứng của cậu liền dừng lại một chút, thổi nguội bớt rồi mới đưa tiếp.
Cậu không còn cách nào khác vì cơ thể đã quá mệt mỏi nên chỉ đành thoả hiệp mà ăn.Nhưng đâu đó trong lòng vẫn suy nghĩ.
Tuần Nguyên Phong
"Mình...nhất định phải tìm cách thoát...không thể chờ người khác cứu mãi."
Sau khi hắn đi khỏi đó.Cậu dùng tay phải duy nhất còn cử động được bò đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Tuần Nguyên Phong
"Tầng 4?Nếu từ đây nhảy xuống chắc vẫn còn sống nhỉ?".
Cậu không sợ đau.Thứ bây giờ đáng sợ hơn cả là hắn.
Cậu chuẩn bị rơi khỏi cửa sổ thì hắn mở cửa phòng bước vào.
Thấy Nguyên Phong đang nửa người vươn ra ngoài cửa sổ. Một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên gương mặt hắn.Bước đến gần, túm cổ áo Nguyên Phong nhấc bổng lên như xách một con mèo nhỏ.
Tống Dương
Em tính nhảy xuống à? Em nghĩ mình có thể trốn khỏi tay tôi dễ vậy sao?
Tuần Nguyên Phong
Buông ra…//Cắn răng giận dữ//.
Cậu giơ bàn tay còn lại móng tay ghì chặt vào da hắn, cố sức cào một đường nhưng hắn phản ứng nhanh hơn dễ dàng né được
Hắn xách cậu xuống sân ,trên đường đi lại thi thoảng lắc cậu như đang trêu đùa.Khiến cậu vừa choáng vừa khó hiểu.
Tuần Nguyên Phong
Anh...đang làm...trò gì vậy?
Nguyên Phong khó thở vì bị siết cổ áo cơ thể mệt mỏi rũ xuống. Cậu cảm giác có gì đó không ổn… nhưng chưa kịp nhận ra thì hắn đã nhấc bổng cậu lên cao hơn.
Tống Dương
Ngắm mặt trời một chút đi. Sau này, em chưa chắc còn cơ hội đâu.
Bỗng cửa biệt thự bị đạp đổ.
Tống Dương
Xem đi, xem đi.Có người đến cứu em kìa nhưng mà muộn rồi//cười khẩy, nắm chặt áo Nguyên Phong lắc cậu vài cái như một con rối//.
Hắn xách cậu đứng đó nhìn.Một nhóm người hùng hổ lao vào, sát khí tỏa ra khắp nơi.
All nhân vật
Thả em ấy ra!
Tiêu Trì
Tống Dương, nếu hôm nay mày không thả em ấy, tao đảm bảo mày không còn cơ hội để đứng dậy nữa.
Tống Dương
Các người nghĩ dễ vậy sao? Tôi còn chưa chơi đủ đâu.
Tống Dương
Mấy ngày nay em của các ngươi ngoan lắm, nhưng mà cũng bướng bỉnh ghê. Cào tôi, cắn tôi còn định nhảy lầu nữa chứ.
Ninh Tử Phục
Mày vừa nói cái gì?
Tống Dương
À,thì tôi mới chỉ thử một chút thôi. Dùng cồn sát khuẩn vết thương, vắt chút nước chanh vào cũng đâu có gì ghê gớm đâu nhỉ?
Nhiếp Mạc Lê
Khốn nạn!//xoăn tay áo lên//.
Tống Dương
Các người làm gì được tôi? Nếu không muốn tôi làm trò vui ngay tại đây thì tốt nhất đứng yên.
Hắn rút dao, đặt ngay cổ Nguyên Phong ánh mắt điên cuồng đầy thách thức.
Tống Dương
Muốn gì à? Để xem nào… Ta muốn thấy mấy người quỳ xuống cầu xin, muốn thấy các người đau khổ muốn xem xem ai dám tiến lên cứu em ấy trước.
Nhiếp Mạc Lê
Tao cho mày ba giây thả em ấy ra!
Tống Dương
Không thì sao? Đánh tôi à? Vậy còn thằng bé này thì sao?//kéo nghiêng đầu cậu sang một bên//.
Trên cổ là vết thương rất nặng.
Tuần Nguyên Phong
Đừng… đừng lại gần…
Cậu không muốn ai bị thương vì mình. Nhưng nhìn thấy họ cậu lại thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Tống Dương
Nghe chưa nó bảo các ngươi đừng lại gần đấy!//cười mỉa mai//.
Ninh Tử Phục
Rốt cuộc mày đã làm gì em ấy!Tại sao em ấy ra nông nỗi này!
Tống Dương
Tao đã làm gì à? Tao đánh đập, cắt tay, cắt chân, cắt cổ, dìm nước… thử hết tất cả những gì có thể khiến em ấy đau đớn nhất. À, còn cả trò đổ muối, cồn và chanh lên vết thương nữa… đau lắm đấy đúng không?
Hắn cúi đầu, ghé sát vào mặt Nguyên Phong.
Đào Mộng Yên
Mày dám động vào một sợi tóc của cậu ấy nữa, tao sẽ tự tay giết mày.
Tống Dương
Ồ? Giết tao sao? Đáng tiếc, em ấy vẫn đang ở trong tay tao đây. Muốn cứu thì giỏi mà lại đây đi.
Tống Dương
Nào chửi một câu cho bọn họ nghe đi//nhìn cậu//.
Cậu bị hắn giữ chặt trong tay hít vào một hơi rồi cố gắng lên tiếng...sắp không nói chuyện nổi nữa.
Tuần Nguyên Phong
Đồ… đồ thần kinh… đồ… xấu xa…
Cậu chỉ chửi được có vậy.
Tống Dương
Haha,đúng là vô dụng.
Đồ Phù Sinh
Nguyên Phong, ngoan nào… tụi anh sẽ đưa em về nhà.
Cậu vẫn nằm gọn trong vòng tay Tống Dương, ánh mắt kiệt sức nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Tống Dương
Nhìn đi, bọn họ có thể làm gì chứ? Cậu nghĩ họ thật sự sẽ cứu được cậu sao? Chẳng phải chính vì họ bỏ cậu ở lại một mình mới rơi vào tình cảnh này à?
__________________________
Tác giả
Chương hôm nay đến đây thôi.
Tác giả
Hai vị bác sĩ hài hước ở phần 1 là bác sĩ 1 và bác sĩ 2 đã chính thức có tên.
Tác giả
Đến chương cần mọi người sẽ thấy.
Tác giả
Nhớ để lại ý kiến!
Tác giả
Tác bệnh với bận học nhiều nên nào ra chương được thì ra và hè sẽ cập nhật ngay sau khi viết xong.
Comments
ʸᶦ°ˣᶦⁿᵍʸᵘ♡
cứng đầu nên đầu ms đủ cứng với m sống đến nay đó với lại kiếp trước mất đầu r nên kiếp này cố gắng cường hóa đầu cứng hơn thì có j sai:)
2025-03-06
1
ʸᶦ°ˣᶦⁿᵍʸᵘ♡
ko ấy sốp ơi để lại avt cũ cho ô sinh đc ko chứ t thấy nó mắc cười quá.....
2025-03-06
1
Hàn Nguyệt Giang / Giấy 🍄🥀
M k phải là nhân vật chính 😀
2025-02-22
1