[Duongcap/Rhycap] Bên Dưới Lớp Mặt Nạ
Mối Ràng Buộc Không Lối Thoát
Quay trở lại hiện tại sau khi hồi tưởng lại lần đầu gặp nhau cậu cũng dần thiếp đi sau một ngày mệt mỏi
Sau khi mở mắt ra trời cũng đã sáng cậu dậy vscn rồi ăn sáng xong thấy Đăng Dương đang ngồi ở phòng khách chờ mình . Cậu khẽ cất tiếng lên hỏi
Hoàng Đức Duy
Tại sao anh lại ở đây / giọng nói có phần thăm dò /
Trần Đăng Dương
Đón em đến một nơi mà em phải đến / giọng nói âm trầm xen chút lạnh lùng /
Hoàng Đức Duy
Đi đâu cơ chứ , tại sao tôi phải đi theo anh/ có chút gắt gỏng /
Trần Đăng Dương
Đi rồi em sẽ biết , nhanh lên anh không có nhiều thời gian đâu
Hoàng Đức Duy
Haizz được rồi chờ một chút tôi lên thay đồ
Nói rồi cậu lên thay đồ . Hai người rời khỏi biệt thự nhà cậu rồi đi đến một nơi nào đó mà cậu không biết
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn của biệt thự. Đức Duy ngẩng đầu lên nhìn qua lớp kính. Ánh sáng từ đèn cổng rọi xuống con đường trải dài, dẫn vào ngôi nhà mang kiến trúc hiện đại nhưng không kém phần cổ điển, xa hoa.Cánh cổng tự động mở ra, tiếng động cơ xe trầm thấp vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Đức Duy thở dài, siết chặt quai túi xách như thể để trấn an bản thân. Đăng Dương vẫn im lặng, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, không một biểu hiện cảm xúc.
Trần Đăng Dương
Xuống xe đi / giọng nói của anh bình thản nhưng đầy uy quyền, như thể không chấp nhận bất kỳ sự chậm trễ nào./
Đức Duy đẩy cửa xe, bước xuống. Không khí lạnh lẽo lập tức bao trùm lấy cậu. Cậu ngước lên nhìn ngôi biệt thự trước mặt, cảm giác như mọi ký ức và cảm xúc hỗn độn trong cậu đều bị kéo trở lại.
Bước vào biệt thự, Đức Duy ngay lập tức nhận ra sự thay đổi. Không khí nơi này vẫn sang trọng và lạnh lùng như trước, nhưng lần này, nó mang một cảm giác nặng nề khó chịu hơn.
Đăng Dương dẫn cậu vào phòng khách, nơi Quang Anh đang ngồi tựa lưng trên sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ, chân vắt chéo đầy nhàn nhã. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Duy, nụ cười quen thuộc hiện rõ trên khuôn mặt.
Nguyễn Quang Anh
Cuối cùng em cũng về, anh còn tưởng em định trốn mãi bên Đức /Quang Anh nói giọng pha chút mỉa mai /
Đức Duy không đáp, ánh mắt chỉ thoáng nhìn qua Quang Anh rồi nhanh chóng chuyển sang Đăng Dương.
Hoàng Đức Duy
Bố em đã nói cho em rồi nhưng mà thật sự hai anh muốn gì ? Hai anh có vai trò gì trong chuyện này?
Đăng Dương không trả lời ngay, anh chỉ tháo cúc áo vest rồi ngồi xuống ghế đối diện với Duy, ngón tay gõ nhẹ lên tay ghế như đang cân nhắc lời nói
Trần Đăng Dương
Em có bao giờ tự hỏi tại sao bố em lại chọn hai người chúng tôi để ‘chăm sóc’ em không? / Đăng Dương chậm rãi mở lời, ánh mắt khóa chặt lấy Đức Duy /
Câu hỏi bất ngờ làm Duy sững người. Cậu biết rõ gia đình mình và gia đình hai anh vốn có quan hệ thân thiết từ lâu. Nhưng tại sao họ lại phải "chăm sóc" cậu, như thể cậu không đủ khả năng tự đứng vững?
Nguyễn Quang Anh
Không cần trả lời vội , chỉ là anh nghĩ em nên chuẩn bị tinh thần. Vì từ giây phút em bước vào đây, em đã không thể quay lại như trước nữa /Quang Anh xen vào, giọng nhẹ tênh /
Hoàng Đức Duy
Ý anh là gì? /Đức Duy nhíu mày, lòng đầy nghi hoặc/
Quang Anh chỉ nhún vai, trong khi Đăng Dương đặt một xấp tài liệu lên bàn, đẩy nhẹ về phía Duy.
Trần Đăng Dương
Đọc đi / Đăng Dương nói, giọng không chút cảm xúc /
Đức Duy đưa tay cầm tập tài liệu lên, mở ra, và ngay lập tức ánh mắt cậu đông cứng lại. Những dòng chữ trong đó khiến cậu không thốt nên lời.
Hoàng Đức Duy
Đây là...?/ Đức Duy ngẩng đầu lên, giọng lạc đi/
Trần Đăng Dương
Quyết định của bố em , từ giờ, em là người của chúng tôi
Trần Đăng Dương
Bố em muốn em trở thành một phần của gia đình chúng tôi, một cách chính thức. Ông ấy đã nói chuyện với chúng tôi và đồng ý rằng em sẽ ở lại đây / giọng anh trầm và dứt khoát/
Hoàng Đức Duy
Ở lại đây? /Đức Duy lặp lại, cảm giác choáng váng xâm chiếm tâm trí cậu/
Quang Anh bật cười khẽ, ngả người ra sau, nhìn Duy với ánh mắt đầy thú vị.
Nguyễn Quang Anh
Đúng vậy /Quang Anh nghiêng người về phía trước, chống tay lên đầu gối/
Nguyễn Quang Anh
Từ giờ, em là người của anh và anh Dương. Bố em không muốn em ở Đức nữa, và bọn anh cũng không định để em đi đâu.
Nguyễn Quang Anh
Đừng lo, bọn anh sẽ ‘chăm sóc’ em thật tốt. Em không phải lo nghĩ gì đâu.
Hoàng Đức Duy
Các anh... không thể ép tôi. Tôi không phải vật sở hữu /Đức Duy cảm thấy ngực mình thắt lại/
Nguyễn Quang Anh
Đúng, em không phải vật sở hữu. Nhưng em thuộc về bọn anh, dù em có muốn hay không /Quang Anh bật cười, nhưng nụ cười ấy mang theo chút gì đó nguy hiểm/
Đức Duy quay sang Đăng Dương, ánh mắt đầy sự phẫn nộ. Nhưng Đăng Dương chỉ nhìn cậu, đôi mắt như muốn nhắc nhở rằng mọi điều cậu nói hay làm lúc này đều vô ích.
Trần Đăng Dương
Em không cần phải chấp nhận ngay, nhưng sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu, đây là nơi duy nhất em thuộc về /giọng anh lạnh lùng nhưng lại mang theo sự kiên định/
Câu nói của Đăng Dương như một lời tuyên bố, khóa chặt mọi lối thoát mà Đức Duy có thể nghĩ đến. Lòng cậu dâng lên một cảm giác vừa bất lực, vừa mơ hồ khó tả. Rốt cuộc, cậu đã rơi vào mối ràng buộc mà chính cậu không bao giờ nghĩ rằng mình có thể thoát ra được.
Duy cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Một lần nữa, cậu lại rơi vào tình cảnh mà mọi quyết định dường như không còn nằm trong tay mình. Nhưng lần này, cậu biết rõ, hai người đàn ông này sẽ không để cậu dễ dàng thoát khỏi sự ràng buộc mà họ đã dựng lên.
Comments