Không gian vừa yên tĩnh lại thù Gã cũng chẳng nói lời nào . Gã cởi áo khoác , ném lên sofa rồi quay lưng khóa cửa . Bóng lưng ấy - thẳng , nhìn đầy uy lực - khiến Em lùi nửa bước theo bản năng .
Hoàng Đức Duy
Ngồi .
Em chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo xuống giường . Gã đứng đối diện , đôi mắt không hề rời khỏi Em , như thể đang đếm từng nhịp tim , từng hơi thở của Em cũng phải được kiểm soát .
Hoàng Đức Duy
Tao không thích khi mày dễ dãi cười với người khác .
Hoàng Đức Duy
Không thích khi ai đó nghĩ có thể chạm vào mày . Không thích cả ánh mắt của mày khi nhìn ra ngoài .
Em cười nhạt , định nói gì đó thì Gã đã quỳ xuống trước mắt Em , hai tay vòng ra sau eo Em , siết chặt .
Hoàng Đức Duy
Nhưng tao không giận . Tao chỉ cần.. thay đổi lại cảm giác của mày .
Ngữ điệu của Gã vẫn trầm tĩnh , nhưng sự chủ động và quyết đoán trong hành động khiến Em nghẹn thở .
Nguyễn Quang Anh
Duy.. mày làm gì vậy..
Hoàng Đức Duy
Mày sẽ nhớ
Hoàng Đức Duy
Mỗi lần có ai khác nhìn mày , mày sẽ nhớ tới tay tao đã siết chặt vào eo của mày như thế này .
Hoàng Đức Duy
Cổ mày đã từng bị cắn ra sao .
Hoàng Đức Duy
Và rên tên tao thế nào!
Gã gằn giọng nói
Em nghẹn , không thể cãi lại . Vì sự thật là , cơ thể của Em đã quen với cảm giác thuộc về Gã mất rồi .
Gã đẩy Em nằm xuống giường , không mạnh nhưng không cho Em phản kháng , tay còn lại vuốt dọc theo cổ Em , rồi cúi xuống , mút lên vết hôn cũ vẫn chưa tan .
Hoàng Đức Duy
Đậm hơn
Gã nói như đang ra lệnh với bản thân mình vậy
Hoàng Đức Duy
Để mai không cần nói , ai cũng thấy mày là của ai .
Em cắn môi , không nói gì . Đôi mắt hơi run , nhưng trong đó là sự chấp nhận , sự cam chịu ngọt ngào - thứ mà Gã cực kỳ yêu .
Gã nghiêng đầu , môi dừng lại ngay quai hàm Em
Hoàng Đức Duy
Mày là của Tao ! Quang Anh . mãi mãi . không được quên .
Comments