[ Anh Trai Say Hi - Anh Tú Atus ] Thương
3.ᴛʜᴜ̛ᴏ̛ɴɢ: Cưới
_____________________________
Ngày cưới cuối cùng cũng đã đến, mọi người nao nức chuẩn bị, ai ai cũng vui mừng ngoại trừ Gia Hân. Trong khi tiếng cười nói rộn ràng vang lên khắp nhà, em lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ, ánh mắt xa xăm như đang tìm kiếm một điều gì đó đã mất. Chiếc áo dài cưới treo sẵn bên giường, lộng lẫy và hoàn hảo, nhưng trái tim em lại nặng trĩu.Gia Hân chưa từng nghĩ ngày này sẽ đến trong hoàn cảnh này khi người cô yêu sâu đậm lại không phải là người đang đứng đợi em nơi lễ đường. Em biết mình phải mạnh mẽ, phải mỉm cười để hoàn thành trọn vẹn vai diễn của cuộc đời, nhưng trong lòng, một nỗi buồn âm ỉ cứ gặm nhấm từng nhịp thở.
Ngoài kia, tiếng gọi của mẹ vọng lên: “Hân ơi, chuẩn bị xong chưa con?” Em khẽ đáp “Dạ, con ra ngay đây..,” rồi đứng dậy, lau vội giọt nước mắt cuối cùng. Dù sao thì cũng là ngày cưới của em ngày mà cô phải rực rỡ nhất, dù không phải vì hạnh phúc, mà vì nghĩa vụ của một người con.
Lễ cưới được diễn ra rất linh đình, theo đúng nghi lễ của thời xưa, dưới mái ngói đỏ au của ngôi nhà đại tộc giữa làng. Trống dong cờ mở, đội bát âm tấu nhạc rộn ràng từ đầu ngõ, báo hiệu đoàn rước dâu đã đến. Cô dâu Gia Hân ngồi trong chiếc kiệu hoa sơn son thiếp vàng, đầu đội khăn vành dây, mình khoác áo dài gấm thêu phượng hoàng, lặng lẽ như một bức tượng sáp đầy kiêu sa mà cũng lạnh lùng.Đoàn rước đi chầm chậm qua từng con đường đất đỏ, dân làng đứng hai bên chúc tụng rôm rả, trẻ con chạy theo vui đùa, tay cầm những bông hoa dại hái vội. Trước sân nhà trai, hương trầm nghi ngút tỏa ra từ lư hương đồng lớn đặt giữa bàn gia tiên, nơi tổ tiên hai họ chứng giám cho mối duyên lành này.Gia Hân được dìu xuống kiệu, theo lễ mà cúi đầu ba lạy lạy trời đất, lạy tổ tiên, lạy cha mẹ sinh thành rồi cùng chú rể bước qua chậu than hồng, tượng trưng cho việc vượt qua mọi tai ương để chung sống trăm năm.Trong khi mọi người hân hoan, pháo nổ rền vang, thì ánh mắt Gia Hân vẫn xa xăm, chẳng biết đang nghĩ về điều gì nơi phương trời nào khác. Chiếc khăn voan che mặt, nhưng không giấu được vẻ đượm buồn nơi khóe môi.
Bùi Anh Tú
//bước vào phòng với tình trạng say rượu//
Bùi Anh Tú
Ức..đẹp lắm, đẹp hơn cả những con trong phòng trà//vén tóc em qua//
Hắn từ tốn cởi chiếc áo của mình ra, em thấy thế sợ hãi mà lùi lại phía sau. Hắn nhìn em với đôi mắt thích thú, đưa tay nắm cổ chân em kéo mạnh về phía mình và bắt đầu lao vào cuộc chiến.
Comments