Cánh cửa bật mở, cô ôm cánh tay bê bết máu bước vào nhà. Từng giọt đỏ thẫm rơi xuống sàn gỗ bóng loáng, như vệt dấu chân của một trận chiến chưa khép lại.
Mộ Tử Ly
Tuyết.
Thời Phi Tuyết từ trong bếp đi ra, tay cầm chiếc muôi gỗ còn vương mùi canh gà ấm nóng. Ánh mắt cô lập tức tối lại khi nhìn thấy cánh tay đầy máu của cô.
Thời Phi Tuyết
Sao chảy máu nhiều vậy? Ngồi yên, để chị lấy hộp thuốc.
Không để cô trả lời, Tuyết đã biến mất vào phòng y tế nhỏ, nhanh chóng trở lại với hộp thuốc trên tay. Dù gương mặt giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt cô ánh lên tia sắc lạnh.
Cô lê bước tới chiếc sofa Bellagio, thả mình xuống ghế như thể đã cạn kiệt sức lực. Tuyết ngồi xuống bên cạnh, đôi tay thành thạo băng bó vết thương. Mùi cồn sát trùng xộc lên, át cả hương gỗ trong căn phòng.
Thời Phi Tuyết
Em lại nhận nhiệm vụ à?
Cô lười biếng tựa đầu vào sofa, nhưng đôi mắt sắc bén lóe lên.
Mộ Tử Ly
Không có. Bị lão Ashford chơi một vố.
Tuyết cau mày, động tác trên tay hơi dừng lại.
Thời Phi Tuyết
Lão già đó à? Lần sau gặp lại, chị quét sạch bảo khố lão cho em.
Mộ Tử Ly
/Bật cười/ Chị nấu gì đấy?
Thời Phi Tuyết
Canh gà.
Đôi mắt cô sáng lên như mèo ngửi thấy cá.
Mộ Tử Ly
Oa! Thật sao?
Thời Phi Tuyết
/Buồn cười/ Lau nước miếng đi, chị vào múc cho em.
Cô ngả người, tinh nghịch hôn gió.
Mộ Tử Ly
Moaa ~ yêu chị nhất.
Tuyết phì cười, bước vào bếp. Không khí trong căn nhà nhỏ dần trở về yên bình, nhưng ánh mắt cô vẫn thoáng qua tia sắc lạnh đầy bí hiểm.
Tuyết bước ra với bát canh bốc khói nghi ngút, đặt xuống bàn.
Thời Phi Tuyết
Nóng đấy, để nguội chút rồi ăn.
Mộ Tử Ly
/Đùa cợt/ Aiza, chị chăm em thế này lỡ em đổ thì chị phải chịu trách nhiệm nha~
Thời Phi Tuyết
/Cốc đầu cô/ Bớt đi, bị thương thì lo dưỡng cho tốt, ở đó mà trêu đùa chị.
Comments