Chương 3: Xem mắt
Tác giả: Ninh Ninh
Lâm Gia Hân lúc này cũng vừa hay nhìn thấy Lệ Phó Trình đang đi đến chỗ của cô. Ký ức thời cấp 3 lập ùa về trong tâm trí cô. [Lệ Phó Trình thật sự đã trở về rồi. Người mà tôi đã viết tên cậu ấy vô số lần trong nhật ký, người mà tôi thầm thương trộm nhớ.]
Sân bóng rổ trường cấp 3.
"Woa vào rồi!"
Lệ Phó Trình luôn nổi bật không chỉ vì anh điển trai, mà còn là học bá, nên luôn được các bạn nữ vay quanh. Lâm Gia Hân cũng trong số đó, nhưng đối với cô chỉ cần có thể đứng ở một góc, và được nhìn thấy anh là điều tuyệt vời nhất rồi. Cô đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài sân bóng, trên tay còn cầm quyển nhật ký đang vẽ lại hình ảnh của Lệ Phó Trình.
Khi rời khỏi sân Lệ Phó Trình mở chai nước định uống, thì nhìn thấy Lâm Gia Hân đang đứng ở cạnh cửa sổ lấp ló. Ánh mắt hai người chậm nhau, Lâm Gia Hân đã lập tức nép người vào bên trong.
Lúc này Lâm Gia Hân Vẫn đang mãi nhớ về ký ức đẹp của thời cấp 3, thì Lệ Phó Trình đã đi lướt qua cô. Cái cảm giác lướt qua nhau này giống hệt thời cấp 3 của cô vậy. Lệ Phó Trình đã đi lướt qua cô vô số lần, cô chỉ dám âm thầm nhìn lén theo bóng lưng của anh. [Lệ Phó Trình, sau này chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại nhau nữa nhỉ?]
Lệ Phó Trình vẫn đang nghe điện thoại của mẹ anh. Bà cũng không dài dòng mà trực tiếp nói thẳng với anh.
"Hai giờ chiều, quán cà phê ở đường Ngọc Lâm. Mẹ đã đặt lịch hẹn hò cho con rồi."
Lệ Phó Trình: "Con biết rồi!"
Sau khi kết thúc công việc Lâm Gia Hân quay về nhà để ngủ bù. Cô còn chưa chợp mắt được bao lâu, thì tiếng chuông tin nhắn đã làm tỉnh giấc, cô mơ màng vương tay lấy điện thoại cầm lên xem. Là mẹ của Lâm Gia Hân gửi cho cô một tin nhắn thoại, cô liền bấm vào.
"Gia Hân à! Buổi hẹn hò lúc 2 giờ chiều nay, con đừng có quên nhé! Lần này là một người rất tốt đấy, ăn mặc đẹp một chút có biết không?"
Lâm Gia Hân đã quá rõ việc này, "Chỉ là làm theo thủ tục thôi mà đẹp làm gì chứ?"
Nhưng cô vẫn gửi tin nhắn trả lời mẹ mình, [Vâng con biết rồi.]
Hai giờ chiều như đã hẹn Lâm Gia Hân ăn mặc qua loa, một chiếc áo thun và một chiếc quần ngắn, rồi đến quán cà phê đường Ngọc Lâm. Khi cô vừa đến quán cà phê thì mới phát hiện ra Lệ Phó Trình cũng đang ở đây. [Lệ Phó Trình sao anh ấy lại ở đây? Không thể nào lại trùng hợp như vậy được. Không lẽ anh ấy chính là đối tượng xem mắt của mình sao?] Cô thu lại toàn bộ suy nghĩ, bước đến chỗ của Lệ Phó Trình đang nhâm nhi tách cà phê mà lên tiếng.
"Chào anh, tôi là Lâm Gia Hân!"
Lệ Phó Trình ngẩn đầu lên nhìn cô rồi lịch sự đáp lại.
"Chào cô! Tôi là tôi là Lệ Phó Trình đối tượng hẹn hò của cô. Mời ngồi."
Lâm Gia Hân có chút ngại ngùng ngồi xuống đối diện với Lệ Phó Trình. [Giá mà mình nghe lời mẹ ăn mặc chỉnh tề hơn, thì lúc này không phải ngại ngùng như vậy.]
Lệ Phó Trình: "Cô muốn uống gì?"
Lâm Gia Hân: "À! Cà phê Mỹ là được. Cảm ơn."
Lệ Phó Trình vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến gọi món giúp cô. Sau khi nhân viên rời đi Lệ Phó Trình nhìn cách ăn mặc đơn giản của cô thì thuận miệng hỏi:
"Hình như cô bị gia đình thúc giục đến đây đúng không?"
Lâm Gia Hân: "Đúng vậy! Anh cũng vậy à? Mẹ tôi thì cứ nghĩ tôi 28 tuổi rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện trăm năm."
Lệ Phó Trình cầm tách cà phê lên uống một ngụm rồi nói:
"Ừm. 28? Tôi còn tưởng cô mới tốt nghiệp thôi chứ."
Nghe thấy những lời này Lâm Gia Hân có chút hụt hẫn. [Anh ấy không nhận ra mình. Cũng đúng, bởi vì mình hồi cấp 3 hoàn toàn không nổi bật. Cũng khó trách được anh ấy không nhớ đến mình. Nhưng giờ mình đã có cơ hội đến gần anh ấy, mình nhất định sẽ thể hiện thật tốt.
"Thật ra thì tôi...."
Nhân viên phục vụ lúc này cũng vừa hay bưng cà phê đến đã ngắt ngang lời Lâm Gia Hân định nói.
Nhân viên: "Cà phê của cô."
Lâm Gia Hân nhìn nhân viên mỉm cười gật đầu nói:
"Được, cảm ơn!"
Updated 29 Episodes
Comments