[ ĐN Conan ] Ta Thành Trong Mắt Mọi Người Mỹ Cường Thảm !
# 3 # Anh trai của Souta
[ Hệ thống : Kí chủ, bọn họ lại túm tụm nói xấu ngài nữa kìa ! ]
Hệ thống mè nheo mà ở bên tai cậu lãi nhãi. Đã một tuần trôi qua và cái thái độ lạnh như một tảng băng ngàn năm đó của cậu vẫn không thay đổi.
Cậu không chịu đi kết bạn cũng không chịu cùng người khác nói chuyện. Chỉ đơn giản là cậu không muốn, nói cậu hướng nội cũng có thể. Nhưng trong mắt mọi người lại khác, họ hoàn toàn xem đó là cử chỉ kiêu ngạo, khinh thường người khác.
Khiến cho cả trường giờ có một tin đồn không tốt về cậu, là cậu dựa vào gia thế vào trường bắt đầu lan truyền
Hệ thống nó nghe đương nhiên phát cáu, nhà nó kí chủ mà cần dựa vào quyền thế để vào chắc ! Kí chủ nhà nó đa tài thế còn gì ! Bọn họ lại không nhìn từ cái tài năng của kí chủ nhà nó. Suốt ngày cứ bám vô cái mặt than của kí chủ nó làm gì không biết nữa !
Mặt than thì đã sao chứ ! ăn hết của cải nhà mấy người chắc !
Ở một bên đọc sách cậu đều nghe thấy tất cả những gì Hệ thống nói, mi mắt khẽ rũ xuống. Cậu có đeo một cái kính, thật ra là không bị cận nhưng chỉ cần đọc sách cậu điều có thói quen đeo
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng cậu, mang theo một mùi tươi mới có chút nhẹ nhàng lại dễ chịu. Phòng cậu chỉ có một mình lại không có quá nhiều đồ nên nó luôn mang theo một cảm giác trống trải, yên tĩnh.
Trên bàn ngoài trừ một chồng sách nào là tâm lý, lịch sử, rồi cùng các loại sách khác được chất gọn một bên. Còn có cả một tấm ảnh đặt biệt được để gọn một bên. Nó còn được đóng khung hình trông như được chủ nhân nâng niu bảo quản rất kĩ, sạch sẽ lại bóng loáng
Trong bức ảnh chụp là một gia đình rất đầm ấm, hai vợ chồng và hai đứa trẻ đang cười vui vẻ nhìn màn hình...
Hệ thống giống như nhận ra cậu không chú ý đến nó, mà là ánh mắt dính chặt vào cái bức ảnh kia... Nó sau đó cũng không lải nhải bên tai cậu nữa, một lúc sau mới cẩn thận nói
[ Hệ Thống : Kí chủ..ngài nhớ nhà sao ? ]
Nó thấy được kí chủ nhà nó cơ thể khẽ cứng đờ một chút. Gương mặt cũng là không có biến hóa mất một lúc mới trả lời nó
Mizuhashi Souta
Không có...ta không có nhớ
Mizuhashi Souta
Với lại nơi đó..ta cũng không muốn về
Cậu thanh âm rất chậm gần như nói từng chữ. Hệ thống biết kí chủ nhà nó còn một câu chưa nói chính là ...Nơi đó đã không còn người chờ kí chủ nhà nó nữa rồi...
Không có người chờ thì cũng không được gọi là nhà nữa...
Hệ thống nó trông lòng không khỏi cảm thấy buồn bả, lại không nói chuyện mà ủ rủ. Thì bỗng nghe kí chủ nhà nó nói
Mizuhashi Souta
Ngươi cũng không cần quan tâm bọn họ nhiều
Mizuhashi Souta
Con người luôn sẽ có một tính cách khó thay đổi, chỉ là có thể hiện ra ngoài hay không mà thôi...đó chính là ghen tị
Mizuhashi Souta
Chỉ khi ngươi đủ giỏi, giỏi đến mức họ cũng không vượt qua được tức khắc họ sẽ có ánh nhìn khác với ngươi
[ Hệ thống : Ánh nhìn khác ? Là ánh nhìn tốt sao Kí chủ ? ]
Hệ thống nó vừa tò mò lại có chút háo hức, Kí chủ nhà nó mà đủ giỏi thì sẽ gặp được ánh nhìn tốt sao..
Mizuhashi Souta
Không, ánh nhìn ghen ghét
Mizuhashi Souta
// ánh mắt không tự giác né tránh đi //
Hệ thống bất lực liền cùng nhà nó Kí chủ ngồi yên lặng một lúc lâu. Sau đó lại treo máy đi ngủ mất bỏ lại cậu một mình
Cậu cũng thói quen với con lười biếng, lại vô dụng Hệ thống này nên cũng không trách cứ cái gì
Ngồi đọc sách một lát. Sau đó cậu lại đi thay trang phục bình thường, áo thun cùng quần jean dài khoác thêm cái áo khoác liền đi ra ngoài.
Cậu đi rất chậm tiếng bước chân cũng rất nhẹ trên hành lang kí túc xá. Hôm nay là ngày nghỉ, nên mọi người đa số ở kí túc xá hoặc đi đâu đó chơi mất. Bất quá cũng chẳng liên quan đến cậu
Đi ra khỏi cánh cổng trường, cậu đi bằng xe taxi đến bệnh viện lớn trong thành phố. Sau đó lại thói quen cũ mà mua một túi trái cây ven đường, rồi đi theo lối cũ quen thuộc
Vừa bước vào phòng bệnh, cậu liền thấy bóng người với mái tóc trắng xám ngắn đang ngồi trên ghế. Nghe thấy tiếng mở cửa, người đó khẽ ngẩng đầu lên nhìn trước khi nhẹ nhàng nói
[ ? ? ? ]
Nghe nói em đang học trường Cảnh sát, hôm nay là ngày nghỉ sao ?
Cậu im lặng trong chốc lát trước khi rũ mắt xuống. Đềm tĩnh mà đi đến ghế bên cạnh người đó ngồi xuống, rồi khẽ mở miệng
Mizuhashi Souta
Hôm nay em được nghỉ phép...
Mizuhashi Souta
Anh hai cũng nghỉ à ?
Mizuhashi Haruki
// mỉm cười gật đầu nói //
Mizuhashi Haruki
Ừm, hôm nay anh nghỉ phép
Mizuhashi Haruki
Rốt cuộc dù sao chúng ta cũng không ai ở đây...
Đôi đồng tử màu xám tro rũ xuống nhìn người phụ nữ đang hôn mê trên giường bệnh. Trông gầy gò lại không có giấu hiệu tỉnh lại đó...
Mizuhashi Haruki
Để một mình bà ấy nằm đây nhất định sẽ rất tủi thân..
Thoáng chốc hai người lại rơi vào khoảng lặn. Ánh mắt đều dính với người đang nằm trên giường. Đó là người phụ nữ gương mặt phúc hậu, mặt dù nhợt nhạt màu da nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Đó là một vị mỹ nhân khi còn trẻ
Bất quá người đó chỉ là ngủ...nhưng lâu tỉnh một chút thôi
Cũng không để không khí u ám trong bao lâu, Haruki liền lên tiếng đánh tan bầu không khí im lặng
Mizuhashi Haruki
Sao rồi, em đã quen với trường học chưa ?
Mizuhashi Souta
// khẽ gật đầu đáp // Đã quen
Haruki ánh mắt chuyển từ người nằm trên giường sang nhìn cậu. Đứa trẻ năm nào anh từng nhìn thấy, giờ đã trưởng thành đến mức anh không nhận ra
Hoặc có lẽ tại thời điểm năm đó...cậu đã trưởng thành cũng không chừng...
Haruki khẽ thở dài một hơi trước khi lại hỏi
Mizuhashi Haruki
Em...vẫn không thể biểu lộ cảm xúc được sao ? Souta...
Mizuhashi Haruki
Đã qua nhiều năm vậy rồi mà...
Mizuhashi Haruki
Anh biết là nó rất khó...nhưng em có thể mở lòng hơn chút được không ?
Haruki nhìn cậu rồi chỉ để thấy được một trương lạnh băng khuôn mặt. Nó không có cảm xúc, ngay cả ánh mắt cũng vậy lạnh nhạt đến cực điểm...
Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người ta rét run. Nhưng đối với Haruki và người còn lại nó chỉ khiến họ thêm ân hận...
Cậu môi khẽ mấp mấy thanh âm có chút điềm đạm, lại mang theo an ủi mà nhẹ giọng
Mizuhashi Souta
Anh..không cần tự trách
Mizuhashi Souta
Không phải lỗi của anh, cũng không phải lỗi của người đó...
Mizuhashi Souta
Em không trách ai cả--
Cậu vốn là muốn nói cho xong. Nhưng chính lại bị Haruki ngắt lời
Mizuhashi Haruki
Không trách ai ?
Mizuhashi Haruki
Nhưng tại sao em lại trách chính mình ?
Haruki trên gương mặt nở một nụ cười bất đắc dĩ. Anh biết cậu không trách anh và người kia. Nhưng thà là cậu trách anh đổ mọi tội lỗi tất cả trách nhiệm lên người anh đi. Còn tốt hơn là cậu trách chính mình
Đó là một trong những điều khiến Haruki lương tâm luôn cắn rứt...
Cậu bị ngắt lời cũng lại không biết nói gì. Sững người một chút sau đó liền im lặng. Haruki hai tay giao vào nhau đầu tựa vào tay trước mặt giống như che mặt. Sau đó mới nói tiếp
Mizuhashi Haruki
Anh biết em trách chính mình nhưng đó không phải lỗi của em...
Mizuhashi Haruki
Em có thể trách anh, trách Ba cũng được, Ba và anh cũng sẽ không oán than nửa lời
Mizuhashi Haruki
Chỉ cầu xin em..cho Ba và anh một cơ hội để chuộc lỗi mà thôi...
Mizuhashi Haruki
Đừng tự tách rời mình khỏi gia đình này nữa...được không Souta ?
Mizuhashi Haruki
Chúng ta là một gia đình mà...phải không ?
Lời nói cuối cùng của Haruki tựa như cầu xin. Lại giống như một người sắp chết đuối đang cố gắng nắm lấy một sợi dây cứu mạng họ. Cố hết sức mà giữ chặt nó vậy
Ai có thể tin được Cảnh sát trưởng tương lai sáng ngời với nhiều công trạng. Bình thường nghiêm túc lạnh nhạt. Giờ phút này lại dùng ánh mắt cầu xin đó cầu xin một người chứ...Cuộc đời đúng thật là chớ trêu ngươi
Ánh mắt cậu nhìn Haruki vẫn như vậy, không dao động như một tia rét run lướt qua trong lòng Haruki. Sau đó mới chậm rãi đáp
Mizuhashi Souta
Anh biết không, nhà chúng ta không theo đạo
Mizuhashi Souta
Cũng chẳng tôn sùng bất cứ ai, hay vị thần linh nào
Haruki hơi ngẩng đầu lên đôi chút, có chút không đoán được mà nhìn cậu
Mizuhashi Souta
Nhưng ở trong mắt em và Bố
Mizuhashi Souta
Mẹ chính là đức tin của hai người bọn em
Ánh mắt màu tím oải hương đó nhìn Haruki chằm chằm. Như muốn xuyên thủng qua tâm hồn của Haruki. Lại mang theo hàm nghĩa sâu xa chảy vào trái tim của Haruki
Haruki thậm chí còn thấy bóng hình mình phản chiếu lại qua mắt của cậu... Bất chợt khiến Haruki hiểu ra
Cậu không phải không cần gia đình này, cũng chưa từng có ý định tách khỏi. Chỉ là cậu đang chờ một người tỉnh lại, đến khi đó mọi chuyện tất cả sẽ được giải quyết...Rồi họ sẽ lại trở thành một gia đình như trước...
Thông suốt hết thảy, Haruki trên gương mặt không khỏi xuất hiện một nụ cười nhẹ. Cũng biết chính mình đức tin rốt cuộc là ai. Haruki đức tin của anh không phải mẹ
Nói ra thì có hơi kì quái. Mặc dù mẹ của anh rất quan trọng. Anh luôn giữ hình bóng bà trong lòng. Nhưng đức tin của anh lại không phải bà...
Haruki mi mắt khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ nhìn cậu trước khi nói, thanh âm ôn nhu hơn rất nhiều
Mizuhashi Haruki
Đức tin của anh không giống em và Bố
Mizuhashi Haruki
Anh được phép giữ bí mật chứ ? Nếu đột nhiên nói ra thì sẽ không còn vui nữa
Cậu không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Nhà cậu không có ai là đồ ngốc nói ít liền hiểu nhiều. Nhìn giờ phút này vui vẻ trở lại Souta tin chắc anh mình đã được an ủi xong
Trong lòng không khỏi thở dài cảm giác chính mình như đang chăm sóc em bé, vừa phải nâng niu vừa phải bảo vệ tâm lý nó cho tốt
Souta :...đột nhiên có chút mệt mỏi
Haruki sau đó lại cùng cậu trò chuyện chốc lát. Đang nói chuyện cùng cậu thì anh đột nhiên nhận được điện thoại có việc gấp mà phải rời đi ngay.
Trước khi đi còn không quên nghiêm túc dặn dò Souta
Mizuhashi Haruki
Souta nếu ở trường ai dám bắt nạt em nhớ bảo anh !
Mizuhashi Haruki
Anh nhất định sẽ khiến tên nhóc đó khó lòng mà tiến vào ngành Cảnh sát được...
Trùng hợp vừa mới thức dậy liền nghe được Hệ thống : ....?
Hệ thống đột nhiên cảm thấy nó mới nghe cái gì không nên nghe...
Bất quá Kí chủ nhà nó cũng cần bảo hộ vậy sao ?
Nó lại đánh giá Kí chủ nhà nó mềm yếu trông mảnh khảnh thân thể. Liền tự giác gật đầu quy Kí chủ nó vào đối tượng cần phải bảo hộ
Haruki sau đó cũng rời đi. Cậu ở lại nhìn chằm chằm người nằm trên giường. Thẫn thờ một lúc lâu sau đó mới lẩm bẩm. Hai tay nắm lấy bàn tay mềm mỏng làn da nhợt nhạt, lại trông yếu ớt..
Mizuhashi Souta
Chờ con một khoảng thời gian nữa thôi
Mizuhashi Souta
Con chắn chắn sẽ cứu mẹ...
Mizuhashi Souta
Đến khi đó chúng ta lại cùng nhau ăn cơm nhé..Mẹ
Comments