tôi hi vọng mẹ sẽ lo lắng cho tôi và phát hiện điều không ổn
dù sao thì sau lần bị theo dõi 8 năm trước và hiểu lầm với bố, tôi không còn dám gửi những tin nhắn kiểu này cho bố mẹ nữa
Trần Nguyệt Minh (mẹ Duy)
📱 thôi anh bình tĩnh, kẻo lại ảnh hưởng đến sức khoẻ
Trần Nguyệt Minh (mẹ Duy)
📱 tôi cũng nhận được đống tin nhắn phiền phức đó, nó không thể sống yên một ngày hay sao ý, tôi đã cảnh cáo Đức Duy không được về nhà mấy ngày này và ra m.ộ của anh nó qu.ỳ rồ
Trần Nguyệt Minh (mẹ Duy)
📱 nhìn nó tôi chỉ thấy bực mình
mẹ tôi an ủi bố tôi chút rồi lạnh lùng và sắc bén đồng tình
tôi nghe bố mẹ nói từng lời về những điều không tốt của tôi
cuối cùng họ cũng chẳng mảy may việc tôi ở ngoài kia liệu có gặp chuyện không may nào không
tôi ấm ức dựa vào góc tường, lòng ngực đau nhói
cái ch.ết của tôi căn bản không ai quan tâm
Nguyễn Quang Anh
TÔI MUỐN BÁO ÁN!!
bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc
Nguyễn Quang Anh
bạn tôi, Hoàng Đức Duy đã m.ất tí.ch rồi, cậu ấy mấ.t t.ích 2 ngày rồi!!
trong đại sảnh, người bạn duy nhất và cũng là bạn cùng bàn của tôi, Nguyễn Quang Anh đang nói chuyện với cảnh sát
cậu ấy nói điện thoại của tôi không liên lạc được
Nguyễn Quang Anh
rõ ràng đã hẹn gặp mặt nhưng lại thất hẹn // rưng rưng //
nhìn cậu ấy lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, lòng tôi cũng quặng thắt lại
tôi muốn đưa tay lau nước mắt cho Quang Anh nhưng tay tôi lại xuyên qua mặt cậu ấy
tôi ngẩn ngơ nhìn người bạn trước mặt mà vừa khóc vừa cười
Comments