Gia đình người ta…
Gia đình người ta rộn ràng tiếng cười,
Còn nhà mình… sao lặng như tờ giấy?
Người ta sum vầy bên nhau mỗi tối,
Nhà mình mỗi người một góc trời riêng…
Gia đình người ta cùng ăn bữa cơm,
Mẹ hiền, cha nghiêm, con ngoan lễ phép.
Còn mình, bữa ăn là điều rất hiếm,
Mỗi người cầm đũa, mà chẳng hề gần nhau.
Người ta được mẹ cha luôn thấu hiểu,
Dẫu giận hờn, vẫn lắng nghe nhẹ nhàng.
Còn mình nói ra lại thành cãi vã,
Im lặng cho rồi, nước mắt ngập hoang mang.
Gia đình người ta khen nhau mỗi ngày,
"Con giỏi quá", "Em hôm nay thật đẹp".
Nhà mình… chỉ toàn những lời than trách,
"Con vụng về", "Em chẳng biết nghĩ gì".
Mỗi lần Tết đến, người ta khoe khoang:
"Gia đình tôi hạnh phúc lắm bạn ơi!"
Mình nghe qua… lại thấy lòng rỗng toác,
Chẳng dám kể gì, chỉ cười cho qua thôi.
Nhưng rồi một ngày…
Tôi nhìn thật lâu vào ánh mắt mẹ,
Thấy đôi chân cha khập khiễng giữa chiều mưa,
Thấy đứa em cười dù áo chưa kịp mới…
Tôi bỗng hiểu rằng: có những điều chưa thốt ra được đâu.
Gia đình người ta có thể thật hơn ta,
Cũng có thể là một mặt đời được giấu.
Gia đình mình có thể chưa hoàn hảo,
Nhưng có tình thương – đôi khi chẳng dễ nói thành lời.
Ta vẫn ước… nhưng thôi đừng so sánh,
Mỗi gia đình là một bản nhạc c riêng.
Chỉ cần có người để nhớ, để thương,
Thì đó đã là một mái nhà – dẫu gió sương nghiêng
Comments
Chocopai ><
tác chơi ác quá tác oi , tác viết thơ rõ dài rồi truyện ngắn quá . Khong ấy mỗi chap t tặng tác 1 bông hoa nma với điều kiện là tác khong dc viết thơ dc khong tác yeeuu ..
2025-04-09
8
☀️
chị cũng biết điều đó luôn hả
2025-04-10
4
đm nó t lụy film r🥰💔
chj ko lo cho e chứ tác
2025-04-10
1