[DuongKieu] Bạch Đầu Giai Lão
2. Hoàn Cảnh
Đăng Dương đánh một giấc đến tận chiều tối mới chịu dậy, khi đó anh trai của cậu cũng đã đi làm về
Minh Hiếu
Dương, sáu giờ rưỡi rồi. Sao em còn ngủ dữ vậy ? //lay người Dương//
Đăng Dương
Uh…o..hả sáu giờ rồi hả..//ngáy ngủ//
Minh Hiếu
Ừm ! Dậy rửa mặt rồi tắm nhanh đi.
Đăng Dương
Biết rồi mà //quơ tay//
Minh Hiếu
Haiz //thở dài//
Minh Hiếu là anh trai ruột của Dương. Từ năm Dương 7 tuổi, anh đã thiếu đi tình cảm của gia đình, giờ đó chỉ còn ngoại thương tình lo cho anh và anh trai của mình. Dù không đầy đủ cha mẹ nhưng với cả hai có ngoại đã là đủ, ngày càng lớn dần, Minh Hiếu trở thành người lo cho tài chính gia đình. Từ nhỏ anh đã có năng khiếu đọc và hiểu tiếng Anh một cách trôi trải. Sau này may mắn được vào một công ty lớn làm ăn phất lên như diều gặp gió. Nhưng tiếc thay, khi anh chỉ thành công được vài tháng, ngoại đột ngột ra đi, giờ đây chỉ còn hai thằng nhóc to xác nhưng tâm hồn vẫn là một đứa trẻ thiếu sót tình cảm của gia đình
Minh Hiếu
Cô Mẫn, cô đã nấu bữa tối xong chưa ? //chỉnh tay áo//
Người Hầu
Dạ! Tôi làm rồi thưa cậu
Minh Hiếu chậm rãi ngồi xuống ghế , dù anh đã rất mệt mỏi và chiếc bụng đói meo của anh đã cảnh cáo nhưng anh phải chờ Dương
Đăng Dương
Sao anh không ăn đi, đợi em làm gì //lau đầu//
Minh Hiếu
Không được, ăn thì ăn chung chứ //cười mỉm//
Ba Kiều (Trung)
Mày biến ra khỏi nhà tao đi !
“Một bữa cơm mày làm cũng không xong, nên chết đi cho rồi !” — Ông đập mọi thứ trở nên tan nát , tấm hình gia đình được treo trên tường bấy giờ lại vỡ tành từng mảnh nhỏ nằm rải rác khắp sàn.
Mẹ Kiều đã mất từ khi cô 6 tuổi, cả tuổi thơ cô đều gắn bó với người cha nát rượu này. Sống thì không xong, chết thì không nỡ, suốt 12 năm trời cô phải hầu hạ và tìm mọi cách để kiếm tiền cho ông Trung
Cảm xúc của cô hiện tại chẳng còn là gì, mông lung, đau khổ, hay là tức giận đều không.
Thanh Pháp
Được ! Ông nói vậy thì tôi sẽ đi
Ba Kiều (Trung)
Mày biến đi ! //hét to//
Thanh Pháp
Cả đời tôi đã khổ rồi, hôm nay coi như tôi sẽ tự giải thoát cho mình
Ba Kiều (Trung)
Mày giống như con gái mẹ của mày !
Thanh Pháp
Đừng nhắc tới mẹ tôi, hãy để bà ấy yên nghỉ
Tuy câu nói được thốt ra một cách nhẹ nhàng, bình thản nhưng hoàn toàn đối lập với cảm xúc hiện tại em bấy giờ. Lòng em đau như cắt, như bị xé toang ra từng mảnh nhỏ trong đêm thanh tịnh
Ông Trung tiếp tục lẩm bẩm và ném đồ đạc của em tứ tung khắp sân, ông chưa bao giờ rũ lòng thương tiếc người con đã chăm sóc ông suốt 12 năm trời khi ông goá vợ, suốt 12 năm đó ông chỉ ở nhà rượu chè và sống như một người không hồn.
Ba Kiều (Trung)
BIẾN MẸ MÀY ĐI
Ông đóng cửa không luyến tiếc điều gì.
Thanh Pháp
“Dù biết ông rất đau khổ khi mất mẹ tôi, nhưng tôi cũng đã rất mệt rồi. Xin lỗi”
Pháp Kiều lúi cúi nhặt từng bộ đồ và đồ dùng của mình đặt vào balo
Em không khóc, chỉ lẳng lặng nhẹ nhàng bước từng bước nặng nề ra khỏi căn nhà đầy những hồi ức đau khổ. Dù biết là đau khổ nhưng khi rời đi, em vẫn có đôi chút bi ai trong lòng.
Thành An
Haiz // hơi thở dài nặng nề //
Đức Duy
Dụ gì ? //quay đầu nhìn An đầy thắc mắc//
Thành An
Đón con Kiều cái đã
Thành An
Ê !! // Vẩy tay//
Thành An
Sao giờ này đón đi đâu vậy
Thanh Pháp
Chở về nhà mày đi !
Thành An
Hả .. ? //ngơ ngác//
Thanh Pháp
Nhanh, tao không muốn nói nhiều
Kiều hấp tấp bước lên xe An, ngương mặt cô không một chút biểu cảm
Suốt quãng đường, cả hai không nói gì với nhau. Một khoảng không im lặng
Thành An
“Lại chuyện gì nữa rồi.”
__________________________
Tác giả
Vì An và Duy là con nhà có điều kiện nên họ được gia đình chu cấp tiền hàng tháng và cho phép dọn ra ở riêng cho gần với trường học nha
Đức Duy
Kiều // mừng rở chạy ra ôm lấy em//
Đức Duy
Hôm nay qua chơi à ??
Thanh Pháp
Không, tao qua ở chung
Cả hai nhìn Kiều một hồi lâu
Thanh Pháp
Ông Ba tao chắc từ tao rồi //nét mặt ảm đạm//
Thành An
Vụ gì nữa vậy //nhìn em dịu dàng//
Đức Duy
Mày lại bị ổng đánh à ..
Thanh Pháp
Lần này không đánh.
Thành An
Tụi tao luôn ở bên mày mà
Đức Duy
//gật đầu lia lịa//
Pháp Kiều nước mắt rưng rưng, trải dài trên hai hàng mi. Dù có lệ tàn đến nhiêu, nhưng khi cạnh bên những người cô thật sự tin tưởng và yêu quý lại mềm lòng đến lạ
Cô bắt đầu thút thít kể tất cả cho An và Duy
Thành An
Sao ông ta ác như vậy ?
Thành An
Suốt mười hai năm sống không kím ra một đồng ! Để đứa con của mình làm tất cả khi nó còn bé
Thành An
Đáng lẽ tuổi đó phải được hạnh phúc
Đức Duy
Bình tĩnh đi mà //vuốt vai An//
An bật dậy muốn đến tìm ông Trung
Đức Duy
Thôi !!! Mày điên à An // can //
Thành An
Mày để tao tính chuyện với ông ta !
Đức Duy
Trước tiên phải dỗ Kiều cái đã
Thành An
Kiều đừng khóc nữa //nắm lấy cánh tay//
Đức Duy
Hay đi dạo bờ biển ??
Thành An
Ăn lẩu hong cô bé khóc nhè
Cả hai tìm đủ mọi cách cho em cười, em nên thấy hạnh phúc khi có được những người bạn như này bên cạnh
Thanh Pháp
Ăn chứ ! //cười xinh//
Đức Duy
Aa, cười rồi //cười tít//
Thành An
Đi đi, ăn đi tao cũng đói //gấp rút//
Cả ba lên xe nhanh chóng, trên xe đầy ấp những tiếng cười giòn
Comments