[Tokyo Revengers] Trốn Chạy
2
Azuki đi lại bên cạnh hắn và ngồi xuống ở một khoảng cách nhất định
Sano Manjirou
Ngồi sát lại đây..
Chất giọng lảnh đạm không có chút ngữ điệu nào lại nghe rất uy lực
Azuki thoáng rùng rình một cái
Cô sợ mình sẽ làm trật ý hắn
Cô rụt rè nhích lại gần một chút
Santou Azuki
“Cái tên này..”
Santou Azuki
“Còn muốn gần đến khi nào”
Santou Azuki
“Muốn mình ngồi lên người hắn à?”
Nghĩ vậy nhưng Azuki vẫn không định trái lời hắn
Cô cố gắng nhích thêm một chút
Azuki khó chịu xích lại gần hắn ta thêm nữa, lúc này cô đã ngồi sát bên cạnh hắn, khoảng cách từ người cô và hắn chỉ chưa đến một gan tay
Santou Azuki
“Còn bảo nhích nữa là mình sẽ cho anh ta một đấm..”
Santou Azuki
“Đọc suy nghĩ của mình à?”
Ở khoảng cách gần như này, cô mới nhìn thấy được rõ mặt của người đàn ông này
Ngũ quan hắn ta tinh tế, nếu nói đúng hơn là rất đẹp trai
Nhưng vẻ mặt anh ta lại lạnh như băng, còn có chút u ám, trông có chút đáng sợ
Không hiểu sao cô lại thấy hắn ta có chút quen mắt
Cảm giác giống y hệt như tên đã lừa và bắt cô đến đây
Dĩ nhiên cô cũng chẳng nhớ ra hắn là ai..
Hắn đã nói từng quen biết cô..
Azuki để ý còn có một hình xăm rồng ở một bên cổ của hắn
Hình xăm trông cũng rất quen
Nhưng Azuki dĩ nhiên cũng chẳng nhớ đã thấy ở đâu..
Cô đúng là não cá vàng mà..
Sano Manjirou
Băng bó cho tôi đi…
Sano Manjirou
Tôi đang bị thương
Nói đoạn hắn cởi từng nút áo sơ mi ra…
Hắn cởi đến đâu Azuki ngạc nhiên đến đó
Santou Azuki
Sao anh lại cởi ra…
Mikey im lặng vẫn tiếp tục cởi áo
Mặc cho Azuki đang mỗi lúc một xấu hổ
Khi chiếc cúc áo cuối cùng được mở ra
Để lộ ra một vết thương lớn ở bên trong vẫn còn đang nhuốm máu
Đó là một vết chém dài từ ngực trải dài đến giữa bụng
Với kinh nghiệm của một bác sĩ..
Cô biết vết thương đó chỉ vừa mới đây
Hắn ta đã bị thương trong ngày hôm nay
Vẫn còn đang chảy máu ròng ròng..
Nếu là người bình thường không thể nào ngồi bình thản như hắn
Azuki không cần nghĩ cũng biết
Người đàn ông này không phải tầm thường
Cô đoán hắn không phải là trùm của một tổ chức tội phạm thì cũng đứng đầu một băng đảng yakuza
Santou Azuki
Nhưng tại sao phải nhờ tôi?
Sano Manjirou
Em là bác sĩ mà…
Santou Azuki
“Anh ta biết mình làm bác sĩ?”
Santou Azuki
Anh bị thương nặng như vậy…
Santou Azuki
Phải đến bệnh viện chứ?
Santou Azuki
Ở bệnh viện sẽ chuyên môn hơn
Santou Azuki
Có trang thiết bị nhiều hơn mà..?
Sano Manjirou
Azuki hỏi nhiều quá rồi thì phải..
Giọng nói của hắn lạnh tanh, nhưng cô nghe được có chút gì đó thiếu kiên nhẫn
Nghe ngũ điệu đó, cô biết mình nên im lặng
Và làm theo những gì hắn nói..
Nếu cô khiến hắn không vừa ý
Rồi cho người làm gì đó với cô thì toang
Sau lưng bắt đầu chảy mồ hôi hột
Sano Manjirou
Dụng cụ sơ cứu và băng bó ở kia
Sano Manjirou
Em yên tâm..
Sano Manjirou
Không thiếu thứ gì đâu..
Hắn chỉ tay lên chiếc bàn trước mặt, nơi một chiếc hộp màu trắng khá to đang yên vị ngay ngắn trên đó
Biết tình cảnh hiện tại..
Azuki không dám nói cũng không dám phản ứng gì
Cô cứng nhắc đứng dậy lấy chiếc hộp ở trên bàn
Cùng lúc đó cô liếc mắt thấy một con dao thái ở trên dĩa trái cây gọt sẵn đặt ngay bên cạnh chiếc hộp sơ cứu
Azuki chọp lấy con dao trong nháy mắt rồi luồng vào bên dưới đáy chiếc hộp
Khi cô đi lại ngồi xuống bên cạnh người đàn ông kia
Cô đặt chiếc hộp sát người mình
Cô tranh thủ dùng một tay để mở chiếc hộp, giả vờ như đang lục lọi dụng cụ sơ cứu
Tay còn lại thì lặng lẽ luồng con dao ở dưới đáy hộp sang bên dưới đùi mình
Chiếc hộp đặt ngay sát bên một phần đùi của cô
Nên quá trình chỉ diễn ra trong tích tắc
Santou Azuki
“Mong là hắn đừng phát hiện..”
Azuki tiến hành băng bó cho hắn ta
Cô dùng bông thấm dung dịch sát trùng rồi dùng kéo gắp bông lau dọc hết máu xung quanh miệng vết thương
Mắt cô lại vô thức nhìn cơ thể của hắn ta tới đó
Dù không có hứng thú với nam sắc lắm
Nhưng cô phải công nhận..
Cơ bắp của tên này rất rắn rỏi
Cơ ngực lẫn cơ bụng đều hiện rất rõ
Chẳng phải thiếu nữ mười mấy gì cho cam
Nhưng sao ở khoảng cách gần thế này..
Cô lại cảm thấy rất ngại..
Cảm giác có chút ái muội..
Cô chỉ dám chăm chăm làm công việc của mình
Mà không để ý đến ánh mắt của người trước mặt đang nhìn cô đăm chiêu
Sano Manjirou
“Sao lại không đến bệnh viện à?”
Sano Manjirou
“Vì tôi muốn gặp em..”
Sano Manjirou
“Chẳng phải bây giờ tốt hơn sao?”
Để cảnh cáo cho những băng đảng đối đầu với băng đảng của hắn
Hắn là người đã ra lệnh..
Nhưng trong lúc hỗn loạn..
Một tên sát thủ từ do phe đối địch cử đến
Mikey vô tình bị chém một nhát
Nhưng tên sát thủ kia quá ngu ngốc
Giết kẻ đứng đầu của một băng đảng mà lại dùng kiếm
Chưa giết được hắn thì tên kia đã bị nả một viên kẹo đồng
Mikey vốn dĩ đã được băng bó trước đó
Nhưng trước khi Azuki được đưa đến
Hắn đã gỡ hết đóng băng quấn trên người ra
Hắn muốn vết thương còn rỉ máu của mình
Vì hắn cử người bắt cô đến đây mà
Nhìn gương mặt cô ở khoảng cách gần
Trái tim đã khô cằn của hắn lại đập thình thịch
Cảm giác vẫn hệt như trước kia
Đường nét trên gương mặt cũng thay đổi ít nhiều
Cô chẳng còn nét ngây thơ của lứa tuổi 15 nữa
Nhưng vẻ đẹp thanh thuần của cô vẫn còn đó
Hắn không sao có thể quên được
Nhưng có lẽ cô không nhận ra hắn
Sano Manjirou
Lâu không gặp..
Sano Manjirou
Azuki hình như đã quên tôi rồi nhỉ?
Azuki nghe vậy cũng dừng lại động tác
Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn
Sano Manjirou
Không nhớ ra tôi à?
Santou Azuki
Thật ngại quá..
Santou Azuki
Tôi không nhớ lắm
Sano Manjirou
10 năm rồi..
Sano Manjirou
Em vẫn còn nhớ cái tên đó chứ?
Santou Azuki
Cậu là Mikey?
Sano Manjirou
Ít ra em vẫn chưa quên
Sano Manjirou
Tôi khác lắm sao?
Santou Azuki
Không.. không phải
Santou Azuki
Chẳng qua đã lâu rồi không gặp lại
Santou Azuki
Tôi cũng không nhớ rõ mặt cậu
Santou Azuki
Nhưng tôi không có quên cậu
Sano Manjirou
Không nhớ rõ mặt..
Sano Manjirou
“Vậy mà tôi lại nhớ mặt em rõ như in vậy chứ?”
Sano Manjirou
Đừng xin lỗi
Sano Manjirou
Tôi không.. để tâm đâu
Sano Manjirou
Nhưng cũng đừng gọi tôi là” cậu”
Sano Manjirou
Chúng ta lớn cả rồi
Nói đoạn hắn chòm qua người cô rồi nhanh chóng luồn tay vào giữa đùi cô
Azuki mặc một chiếc quần bò, vải cũng không quá dày đủ cảm nhận được nhiệt độ nóng hối ở tay của hắn đang chuyển động đến phía dưới đùi cô
Azuki còn chưa kịp phản ứng thì Mikey đã lôi con dao ra
Hắn cầm con dao đưa lên trước mặt
Gương mặt không tí cảm xúc
Sano Manjirou
Em không định dùng thứ này để đâm tôi chứ?
Comments
Hà Lâm
*nóng hổi* bà ơi
2025-03-08
0
Út khờ
Trừi ưi Avata thôi, lúc này bả ra về rồi mặc đồ bình thường à
2025-03-15
0
máy dập Hải Dương🌚👉🏻👌🏻
ra thêm chục chap cho tuii nhanh lên liền
2025-03-15
0