HieuxCris Kẻ Ngốc Thương Anh
Biến cố Của Hắn và Cậu
Bỗng nhiên đại não lại rất nhanh hoạt động thâm tâm kêu gào ko thể giết tên đó đc.Bởi vì làm như vậy chỉ khiến cậu đau khổ và hận hắn thôi!!cho nên hắn đã ko thể làm thế....
Nhắm mắt làm ngơ mọi thứ,ở đâu đó vẫn có hắn ngu ngốc yêu 1 ng mà ng đó chx từng yêu mình....
Cuộc ân ái qua đi,cậu ko hiểu sao nhìn bản mặt đau buồn nhưng cơ kìm nén của hắn thì cậu lại tức giận,đợi Thành Dương đi lên lầu tắm rửa,Cậu ở dưới này sau khi mặc áo quần xong liền cho hắn 1 cái tát,còn ko ngừng mắng chửi???
Phan Lê Vy Thanh
Mẹ nó! em có liêm sĩ ko???tôi cùng ngyêu làm tình cũng đứng nhìn à!! Thật hết thuốc chữa mà,ko bt cút đi chỗ khác hả??
Trần Minh Hiếu
Anh!!! anh ko cần để ý đến em đâu anh cứ xem em như người vô hình cũng đc Nhưng chỉ là cầu xin anh đừng đuổi em đi có đc ko*quỳ xuống*
Đôi mắt chất chứa nhiều nổi buồn,đã bao lâu rồi cậu chx thấy hắn cười!! Đã tự khi nào mà con mắt của hắn đã đục ngầu như thế kia??
Nghe những lời nói ấy,nhìn khuôn mặt âm u ko chút sức sống,bỗng dưng cậu ko muốn nói nx,trực tiếp bỏ lên lầu!! để mặc hắn quỳ gối nhìn theo bóng lưng khuất dần của cậu...Lúc này miệng hắn khẽ thì thầm
Trần Minh Hiếu
anh à...anh đừng đi nhanh quá.quay lại nhìn em 1 chút đc ko?*rơi lệ*
Đôi mắt sâu thẫm chỉ nói lên sự bất lực mà ko ai hiểu,tình yêu đau lắm,yêu họ càng nhiều người đau nhất lại chính là bản thân.Hắn chỉ quỳ gối rồi tự mình đứng dậy...hắn chỉ đành cất những nổi buồn vào trong..
Sau khi cuộc sống vẫn phải tiếp tục,câu cuối cùng nhận đc lời cầu hôn chính thức từ Cậu ta,Hắn nhìn chiếc nhẫn trong tay cậu mà trốn vào phòng lặng lẽ khóc...
Trần Minh Hiếu
Sự cam chịu của em đã ko thể có đc anh.Thân phận thấp hèn làm sao dám trèo cao,chiếc nhẫn anh đeo trên tay cũng ko phải do em tặng như vậy thì còn gì hy vọng nx chứ!!!
Trần Minh Hiếu
còn điều gì vấn vương nx đâu!!tốt nhất là buông tay thôi..em mệt quá anh à!!!*thút thít *
Tìm 1 chiếc va li cũ kĩ,xếp vài bộ quần áo cùng chút tiền ít ỏi vào trong đó,đợi lúc cậu đi tắm hắn liền nhẹ nhàng đặt 1 lá thứ ở trên bàn.Sau đó thì mỉm cười buông tay...rời khỏi căn biệt thự chất chứa nhiều kỷ niệm ấy..
cứ nghĩ rằng bỏ đi sẽ là cách tốt nhất.Nhung thật ko ngờ đêm đó chính là 1 thảm kịch đau thương.Khiến 1 người ra đi mãi mãi,người ở lại phải sống trong sự hối hận,sự dằn vặt của bản thân!
Hắn xách va li trong vô định nỗi đau mười mấy năm nay phải gánh cứ ùa về khiến hắn cảm thấy chua xót đến nhường nào.Nhưng thân là 1 đại nam nhân ko thể ở chốn đông người mà khóc đc.Cho nên vẫn phải kìm nén mà đi lang thang khắp nơi
Nhìn từ xa ở đồng hồ quảng trường đã điểm 9h tối,bỗng dưng lòng hắn cảm thấy ko yên tâm,đại não bắt đầu suy nghĩ.
Trần Minh Hiếu
Ban nảy quên mất,mình chx nấu cơm cho anh nx,anh ấy chịu đói rất kém,ko ăn thì người sẽ mềm đi biết phải làm sao bây h??*lo lắng*
Để quên đi 1 ng đâu thể nói là chỉ 1 sớm 1 chiều là có thể quên ngay,huống hồ tình cảm hắn dành cho cậu,lại hơn mười mấy năm,nói buông bỏ đâu phải chuyện dễ??
Linh cảm có chuyện chẳng lành đối với cậu,trái tim hắn bỗng đập kịch liệt khiến hắn ko cầm lòng đc mà nắm chặt vali,bỏ hết mọi chuyện ra sau đầu mà chạy về lối cũ
Biệt thự của cậu nằm ở ngoại ô,chỗ đó là đất ở dành cho khu nhà giàu,cho nene hầu như có rất ít người ở.Hắn cũng may,lúc nảy chx đi xa cho nên chỉ mất 1 tiếng sau hắn đến trc cổng căn biệt thự..
nhưng đập vào mắt hắn là 1 màu đỏ rực của lửa...Căn nhà bốc cháy dữ dội.Hắn lòng đầy khiến sợ đám cháy quá to.ng ở đây thì thưa thớt nên chx ai có thể nhận ra.Chẳng quản đc mọi chuyện.Hắn vứt chiếc vali xuống đường lao vào lửa để tìm gọi cậu
Trần Minh Hiếu
VY THANH....VYTHANH...ANH ĐANG Ở ĐÂU!!CÓ TRONG ĐÓ HAY KO??*hét lớn tên cậu*
Đám cháy tham lam nuốt chửng căn nhà khói đen mù mịt gây ra cảm giác ngộp thở,bước vào phòng khách đã thấy 1 thân ảnh đang đứng loay hoay trong đó,ánh mắt tuy bị khói làm cho cay xòe nhưng miệng hắn lại gọi!!
Trần Minh Hiếu
Vy Thanh...có phải là anh ko??*hốt hoảng *
Đó chính là cậu!!Cậu đứng giữa nhà,bốn bề xung quanh đều là lửa.Vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền có chút tỉnh táo hơn,cậu nói to
Phan Lê Vy Thanh
Tại sao..tại sao em lại bỏ đi??hức..hức điện trong nhà bị chạm.Tại sao em lại bỏ đi...Anh sợ lắm*khóc nức nở *
Hắn ôm cậu vào lòng an ủi Nhưng bây giờ đã có vài vách tường bị ngã,sập xuống sàn thật sự ko hiểu kỳ tích nào đã cho cậu vẫn còn an toàn đến hiện tại.Hắn cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ra hắn khoác trên người cậu dùng thân thể vượt qua những đám lửa ấy...
Trần Minh Hiếu
Bây giờ trách mắng gì để sau đi...Hơi thở của anh em cảm giác rất yếu,chúng ta cùng nhau ra ngoài rồi tình tiếp*chấn an cậu*
Trần Minh Hiếu
______________
Tác giả:Eve
đến đây thoi nhé cảm ơn mn đã xem
Tác giả:Eve
nhớ like và ủng hộ tui nho ❤🌷yêu các bảo bối
Comments
pth.dynn
nàng ơi đừng lặng nha nàng 😭
2025-03-14
1