[Đam Mỹ] Luôn Trân Trọng Em
1# Nỗi đau
Cậu đã thích gã được 8 năm, mọi người đều cho rằng cậu rất thảm hại.
Cậu học chung với gã vào năm cấp 2, thích gã được rất lâu, nhưng cậu nhận lại là những lời nói cay nghiệt, sự chế giễu khinh bỉ của gã và bạn bè của gã.
Nhưng cậu vẫn kiên trì theo đuổi gã,gã cho người bắt nạt luôn đánh đập cậu,cả người cậu điều là những vết thương bầm tím.
cậu luôn bị ả đổ lỗi về phần mình nên trả ai tin lời của cậu.
Năm đó bạch nguyệt quang của gã vì tiền mà rời xa gã để đi du học.
gã mới để ý đến cậu, vì cậu có vài phần giống ả gã đã xem cậu là người thay thế,gã bắt cậu phải học những cái ả từng học,bận những bộ đồ ả yêu thích.
Phùng Minh Hiếu
/tát mạnh vào mặt cậu/tsch..đồ vô dụng
Cú tát của gã khá mạnh khiến cậu ngã xuống nền đất,má cậu ửng đỏ lên vì cú tát đó, khóe môi còn vương lại chút máu.
Vương Gia Khanh
..em.. em xin lỗi/run rẩy/
Phùng Minh Hiếu
Suốt ngày chỉ biết xin lỗi,trả giống em ấy chút nào/nắm đầu cậu/
gã nắm tóc cậu lôi đi,gã ném cậu vào nhà kho cũ kĩ rồi nhốt cậu trong đó, bỏ đói cậu vài ngày.
Vương Gia Khanh
mình... mình đói quá/cuộn tròn người lại/
cậu và gã kết hôn được 2 năm, gã luôn đối xử rất tệ với cậu, mỗi khi gã bực tức thì luôn đem cậu ra đánh để xả giận
sau khi biết tin ả ta chở về nước,gã dành hết sự yêu thương,nâng niu trân trọng xem ả như báo vật mà yêu thương ả
khi cậu mang thai gã ép cậu uống thuốc p.h.á t.h.a.i chỉ để khiến cho ả vui lòng, ép cậu đến mức phải t.ự t.ử.
Comments