Chương 3

Đến tiết tự học buổi tối, Trần Tuấn Minh chạy như điên xông vào phòng học.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Chiều nay mày kích động đi làm chuyện trèo tường kinh thiên động địa như vậy là để hồi ức lại thanh xuân đấy à?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
*Túm lấy cổ áo* Trương Quế Nguyên học lớp nào?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
*Hoang mang* Nó không phải học chung lớp với mình hả?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Bữa nay mày kỳ cục quá. Hôm nay mày đã đi mua nước cho Cốc ca chưa? Cẩn thận tối nay ổng gọi người đến chặn đường mày đấy.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Lớp mình à”
Trần Tuấn Minh buông cổ áo bị túm của đầu vỏ dưa ra.
Cậu vội vàng lướt mắt tìm trong lớp một lượt, không tìm thấy Trương Quế Nguyên.
Tiết tự học buổi tối bắt đầu từ 6 giờ rưỡi tối, bây giờ đã là 6 giờ đúng, gọi là tiết đầu giờ tối, tiết đầu giờ tối là nửa tiếng dùng để dọn vệ sinh trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối.
Trong lớp hiện tại không có bao nhiêu người, bọn con gái thì chắc là đều đang ở trong ký túc xá uốn tóc hoặc trang điểm lại, hoặc là đang tắm rửa thay đồ để chuẩn bị đến lớp học buổi tối. Đám con trai thì hơn nửa số là đi chơi bóng rổ ở sân bóng rổ, không thì là đi đá bóng ở sân trường.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trương Quế Nguyên bây giờ đang ở đâu?
Đầu vỏ dưa chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì mà đáp trả lại, cậu ta có chút chẳng muốn để ý đến Trần Tuấn Minh nữa.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Sao mà tao biết được?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày nhìn đi đâu đó hả?
Đầu vỏ dưa bị cậu dọa sợ, đang muốn mắng lại, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trần Tuấn Minh thì lại hoảng sợ.
Cậu ta là một đứa chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nhìn thấy Trần Tuấn Minh như thế này, chẳng hiểu sao cậu ta lại nhớ đến Trương Quế Nguyên.
Rõ ràng là hai người này trông chả giống nhau một chút nào, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu ta lại cảm thấy Trần Tuấn Minh và Trương Quế Nguyên quá mức giống nhau. Giống đến mức khiến cậu ta sợ hãi, không dám hỏi tiếp nữa.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Thì chắc là…. đang ở trong phòng thanh nhạc, còn không thì đang ở sân chơi bóng rổ
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Mày tìm Trương Quế Nguyên làm gì?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
*Lẩm bẩm* Bị ăn đập vậy còn chưa đủ à, bây giờ mà còn đi tìm thằng đấy, rõ là đi tìm chết.
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Trần Tuấn Minh vẫn nghe thấy rõ.
Bỗng nhiên lòng nhiệt huyết của cậu như bị dội một gáo nước lạnh làm cho tắt ngúm.
Không sai, cậu nghĩ trong lòng, cũng đồng thời lấy lại tinh thần.
Đầu vỏ dưa nói rất có lý, bây giờ mà đi tìm Trương Quế Nguyên thì có tác dụng gì? Lẽ nào đi nói với hắn, con là con của ba nè, con đến từ mười sáu năm sau đó, Hà Lục Thuỷ không phải là vợ của ba đâu, ba đừng có vương vấn dính dáng gì với cô ta nữa. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự ra đời của người tình trong mộng của chín trăm triệu thiếu nữ sau này đó.
Không bị Trương Quế Nguyên ấn xuống đất đánh cho bầm dập mới là lạ đấy!
Trần Tuấn Minh ngồi trở lại chỗ ngồi, rơi vào trong trầm tư suy nghĩ.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Mày làm sao vậy? Cả ngày hôm nay cứ kỳ quái thế nào ấy.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
*Thở dài* Mày có biết Trương Hàm Thuỵ không?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Trương Hàm Thuỵ? Cái người học lớp 11-1 ấy hả?
Mắt Trần Tuấn Minh sáng bừng, hai mắt cún sáng long lanh, rất đáng tiếc lại bị đôi mắt kính dày cộp che lại.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Anh ấy học lớp 11 à? Anh ấy đang ở đâu?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Chắc là ở sân bóng rổ…. Hôm nay có trận đấu của đội bóng trường mình với trường Tứ Trung mà.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Sân bóng rổ!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Anh ấy ở sân bóng rổ làm cái gì? Đi đưa nước cho người ta à? Hay là… anh ấy chơi bóng rổ?!
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Mày định hát opera à mà to mồm thế, Trương Hàm Thụy không phải ở trong đội bóng rổ à, chơi bóng rổ thì làm sao?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
……Chơi bóng rổ? Một Omega thì chơi bóng rổ cái gì? Đan áo len không đủ thu hút anh ấy à?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Không thể nào!”
Trong ấn tượng của cậu, Trương Hàm Thụy luôn luôn là bộ dáng thanh lãnh, nói chuyện không nhanh không chậm, tuy là không đến mức lạnh lùng, nhưng theo cách hình dung của cô cậu thì Trương Hàm Thụy ở trong mắt người nhà họ Trương luôn đạt điểm tối đa, là một người chồng tốt truyền thống hiền lương thục đức.
Kiểu người này, ở trường trung học thì chắc chắn là kiểu giống như hoa khôi dịu dàng hiền lành mới đúng chứ?
Lại nói, Trương Hàm Thụy là một Omega… có thể chơi bóng rổ được sao?
Làm gì có ai từng thấy hoa khôi chơi bóng rổ chứ? Rõ ràng là không phù hợp với giá trị quan truyền thống của xã hội chủ nghĩa tí nào.
Hơn nữa, những lời này cậu không thể nói ra, tuy rằng mỗi ngày Trần Tuấn Minh ở Nhất Trung đều rất ngông nghênh ngang ngược, nhưng cậu cũng không ngu đến nổi đi khiêu chiến chủ đề về quyền bình đẳng của A và O.
Ba nhỏ cậu là minh tinh siêu cấp tuyến một Trương Hàm Thuỵ, ba cậu là Phó tổng của tập đoàn Trung Khống Hải Dương, nếu cậu ở trường nói cái gì lung tung, lời hay ý đẹp thì chẳng ai nghe, nhưng lời xấu nhất định sẽ bị phóng đại lên hết cỡ.
Tuy rằng hai người Trương Hàm Thụy và Trương Quế Nguyên đã che giấu cậu suốt 14 năm chưa từng công khai ra ngoài, nhưng Trần Tuấn Minh vẫn rất nhạy cảm đối với các vấn đề của xã hội, cái gì tránh được thì tránh để khỏi phải xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì, lỡ như mà có nói lời gì không hay, người ngoài sẽ gắn cho cậu một cái mác Alpha trai thẳng xấu xa, từ đó lại đổ cho sự giáo dục của cha mẹ cậu, là người của công chúng, Trương Hàm Thụy và Trương Quế Nguyên càng bị giới truyền thông vạch lá tìm sâu để tìm ra lỗi sai của bọn họ.
Vì thế, Trần Tuấn Minh nuốt cái câu Omega không nên chơi bóng rổ vào trong bụng.
Cậu ngồi trong lớp học chưa được bao lâu thì lại như ngựa không ngừng vó mà chạy đến sân bóng rổ.
Trận đấu bóng rổ giữa Nhất Trung và Tứ Trung đã đấu đến trận chung kết, từ xa có thể nhìn thấy trên lan can treo một dải biểu ngữ dài “Tình hữu nghị là số một, thi đấu là số hai”
Lưới sắt ở lan can này Trần Tuấn Minh rất quen thuộc, cậu học ba năm cấp hai vẫn không thể hiểu nổi cái lưới sắt này là màu xanh lá hay là màu xanh lam.
Bên ngoài sân bóng rổ đã chật kín người, bên trong ba vòng người đứng, bên ngoài cũng ba vòng người đứng, ban kiểm tra kỷ luật của hội học sinh đang đánh mấy đứa học sinh thò đầu ra. Sau khi bị đánh một lượt, đám người mới chịu lùi về phía sau hai bước, Trần Tuấn Minh cũng nhân sơ hở lúc này, ỷ vào ưu thế thân thể linh hoạt chen chúc vào bên trong cùng.
Nam sinh đến xem đánh bóng rổ khá nhiều, mặc đồng phục đủ kiểu kỳ quái, không có ai mặc đúng đàng hoàng.
Hai đội bóng rổ của hai trường ở bên trong sân bóng chơi nhiệt tình sục sôi ngất trời, mỗi một cú vào bóng, khán giả trong sân bóng đều cuồng nhiệt gào thét hết sức mình, còn chính xác hơn cả đồng hồ báo giờ đúng của Bắc Kinh.
Trần Tuấn Minh khó khăn lắm mới “sống sót” được từ bên trong kẽ hở của đám người, xô đẩy giữa vài bạn học có cân nặng vừa phải trong đám đông, chen lấn kẽ hở mà đi vào, ánh mắt lập tức quét một lượt trên sân bóng rổ: Không nhìn thấy bóng dáng của Trương Hàm Thụy đâu.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
*Thở ra* “May quá”
Ba nhỏ cậu không có chơi bóng rổ.
Ở trong lòng Trần Tuấn Minh, nhìn thấy người mẹ ruột vốn thích ở nhà đan áo len, nấu cơm, ca hát kia của cậu đi chơi bóng rổ, giống như nhìn thấy Lâm Chí Linh thi cử tạ ở thế vận hội Olympic vậy, làm cả nhà cậu kinh sợ.
Trần Tuấn Minh chưa thở xong hơi, mới vừa thở được một nửa, mắt đã lướt nhìn thấy một người, trực tiếp tắc nghẹn nửa hơi thở còn lại.
“Trương Hàm Thụy đến rồi!”
Người ở đằng sau cậu hét lên một tiếng, các nữ sinh ở trên sân lập tức quay đầu lại nhìn sang, vặn vẹo người như cái bánh quai chèo, ánh mắt đồng loạt dừng lại trên người Trương Hàm Thuỵ.
Trương Hàm Thụy vừa mới nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm xong, từ tòa nhà thí nghiệm đi xuống, vừa đi vừa cởi áo khoác đồng phục ra.
Bên cạnh anh là một nữ sinh da trắng chân thon, cột tóc đuôi ngựa, đuôi tóc uốn lọn, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vừa đủ giới hạn để không bị giáo viên bắt đi tẩy trang, có thể thấy được là người rất chuyên nghiệp.
“Anh ấy đi cùng với Hà Lục Thuỷ kìa”
Sao Hà Lục Thuỷ lại đi cùng với Trương Hàm Thụy chứ, bộ cô ta không thấy phiền à?
Cô ta bám dai thật, vẫn là Trương Hàm Thụy lạnh lùng không thèm để ý đến cô ta, cô ta tự cho mình là bạn gái của Trương Hàm Thụy sao?
Trần Tuấn Minh rướn cổ lên ngóng, xem như không nghe thấy những lời bàn tán ríu rít của những người xung quanh.
Tướng mạo của Trương Hàm Thụy nhìn không khác lắm so với mười sáu năm sau, lúc nào cũng là một nam minh tinh không tuổi trong mắt mọi người.
Chỉ là bây giờ mặt anh ta trông trẻ trung hơn, làn da trắng trẻo, dáng người gầy gầy, eo thon, chân dài, xương quai xanh rõ rệt, lông mi dài, khuôn mặt lạnh lùng, khoác trên mình bộ đồng phục rộng rãi, toàn thân ngoài tản ra hương vị thiếu niên còn lộ ra cảm giác mong manh dễ vỡ như sứ trắng vậy.
Sau khi anh cởi áo khoác ra, Hà Lục Thuỷ thuận tay ôm áo khoác của Trương Hàm Thụy vào trong lòng, thành thạo cứ như là bạn gái của anh vậy.
Trong đầu của Trần Tuấn Minh vang lên tiếng chuông báo động cấp độ mười hai.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Là bạn thân”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Nhất định chỉ là bạn thân thôi, Trương Hàm Thụy học cấp ba có một người bạn thân là chuyện rất bình thường, cầm áo khoác dùm thôi mà, ai mà chả có vài người bạn thân chứ.”
Suy nghĩ trong đầu còn chưa dừng, bạn học đứng bên cạnh Trần Tuấn Minh đã mở miệng nói.
Y
Y
Hà Lục Thuỷ cũng chẳng thèm kiêng dè gì hết, Alpha đi gần Omega như vậy, bộ không sợ sẽ xảy ra chuyện gì à.
Trần Tuấn Minh nghe thấy, không hề do dự lập tức phủ định giả thuyết bạn thân lúc nãy, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm vào Hà Lục Thuỷ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Nói có lý! Làm gì có bạn thân nào mà nhìn bạn mình bằng ánh mắt tình cảm như thế chứ. Cho dù Alpha nữ này không cần mặt mũi thì mẹ tôi là Omega cũng cần phải giữ danh tiếng chứ! Bị ba của tôi nhìn thấy thì phải làm sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này đây?”
……..Nhưng mà, nhìn không ra nha, Hà Lục Thuỷ trong mỏng manh yếu đuối như thế mà lại là một nữ Alpha.
Y
Y
Mày nghĩ Omega này là người đơn thuần trong sáng à, cô ta hận không thể khiến cho có chuyện gì đó xảy ra ấy chứ. Ha ha, nếu thật sự có làm ra một sinh mạng mới, Trương Hàm Thụy còn có thể không chịu trách nhiệm với cô ta sao?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Nữ Alpha này quá là không biết xấu hổ rồi? Thật quá âm hiểm…..”
…..Không đúng, người không đơn thuần trong sáng là có ý gì?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Mày nói cái gì? Anh ấy không trong sáng thì bộ mày trong sáng à?
Y
Y
Tao có nói gì mày đâu? Mày là ai thế?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tao là bố mày đấy!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Thế mày nói Trương Hàm Thụy như thế thì đúng hả? Bộ mày núp dưới gầm giường nhà người ta hay gì mà mày biết rõ thế?
Y
Y
Ai nói Trương Hàm Thụy đâu? Tao đang nói Hà Lục Thuỷ mà
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Không phải mày nói Omega sao?
Y
Y
Ủa thì đúng rồi, Hà Lục Thuỷ là Omega mà.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Nhưng mà mày mới nói Alpha với Omega đi gần nhau….
Y
Y
Trương Hàm Thụy là Alpha mà, mày bị điên à, bộ anh ấy nhìn giống Omega lắm hả?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Không đúng”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Vấn đề không phải ở chỗ Trương Hàm Thụy có giống hay không giống, mà Trương Hàm Thụy chính là một Omega mà?”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Nếu anh ấy không phải là Omega thì tôi chui từ chỗ nào ra chứ?”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Lẽ nào thật sự là được nhặt về?”
Câu chuyện ba mẹ nhặt được con từ thùng rác mang về trong truyền thuyết ứng nghiệm lên người cậu thật rồi sao?
Kết quả lại ngẫm nghĩ thêm một lát, căn bản là không thể nào.
Trương Hàm Thụy lạnh lùng như thế, làm sao có thể đi nuôi con cho người khác được, nhìn anh có miếng nào giống nhà từ thiện không?
Sự hoang mang nhất thời của Trần Tuấn Minh rất nhanh bị một trận âm thanh như làn sóng vỡ phá tan.
Vì để không bị đám đông chen chúc đẩy về phía sau, Trần Tuấn Minh cố gắng nắm chặt lấy dải băng cách ly trước mặt, không chớp mắt nhìn Trương Hàm Thụy ở trên sân bóng rổ.
Dường như Trương Hàm Thụy rất được đám con gái hoan nghênh, lúc anh không có ở đây, lời cổ vũ của đám con gái có tiếng không có sức, tâm trí họ không đặt vào trận đấu. Trương Hàm Thụy vừa mới ra sân, các nữ anh hùng trên sân ai nấy đều từ Ngu Cơ biến thành Sở Bá Vương, hò hét đến khí thôn sơn hà, sức bú sữa mẹ cũng lôi ra dùng hết.
Cảnh tượng được hoan nghênh như thế này cũng không khác bao nhiêu so với tưởng tượng của Trần Tuấn Minh, chỉ là cậu đã hoàn toàn tưởng tượng nhầm đối tượng.
Trương Hàm Thụy rõ ràng là nhận được sự hoan nghênh của nữ sinh nhiều hơn, chứ không phải là nam sinh.
Phần sau của trận đấu, Nhất Trung ngược gió lật lại thế cục, mấy pha lên bóng vào rổ của Trương Hàm Thụy cực kỳ tiêu sái, tiếng hò hét ở trên sâu lớn đến muốn lật trời, cuối cùng thì quán quân không hỏi cũng biết thuộc về Nhất Trung.
Sau khi Trần Tuấn Minh tận mắt nhìn thấy cả quá trình, cảm giác giống như làm quen Trương Hàm Thụy một lần nữa.
Soái ca mặt than lạnh lùng trước mặt này, khác xa hơn mười vạn tám nghìn dặm so với vị Trương phu nhân “hiền lương thục đức” trong tương lai.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Cái gì vừa xảy ra vậy? Đây là ba của cậu thật đó hả? Lúc còn trẻ dã man như vậy sao? Ba nhỏ tôi giả làm Alpha à?”
Hot

Comments

MIKEY。

MIKEY。

Minh nhi ơi em làm chị cười điên rồi 😭

2025-03-22

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play