[FREENBECKY] HỌC TỶ, EM YÊU CHỊ!
Bảo vệ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
H… hả? Em xin xin lỗi chị!” *lật đật ngồi dậy, gương mặt thoáng nét hoảng hốt, hai tay vội vàng phủi bụi trên quần áo*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ngồi dậy theo, ánh mắt chăm chú quan sát nàng* Có sao không đấy?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em nên hỏi chị câu đó mới phải! Chị có sao không? Có bị thương ở đâu không ạ
Nàng hốt hoảng nhìn cô, đôi tay theo phản xạ muốn kiểm tra xem cô có bị thương không
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*bật cười, khẽ lắc đầu* Chị có khoác áo nên không sao, nhưng mà em làm gì mà đi không nhìn trước nhìn sau gì hết vậy, cô nương?
Dứt lời, cô đưa tay lên cốc nhẹ lên trán nàng một cái rõ kêu.
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Au! Đau em! *nhăn mặt, hai tay ôm lấy đầu xoa xoa, đôi mắt long lanh nhìn cô đầy ấm ức*
Cô khoanh tay trước ngực, giọng điệu trêu chọc
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Phạt em đấy, đi đứng không cẩn thận gì cả
Dứt lời, cô đứng dậy, phủi nhẹ áo khoác rồi đưa tay ra trước mặt nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*chớp chớp mắt, ngơ ngác* Sao ạ?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em tính ngồi giữa sân trường đến hết lễ khai giảng hửm?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
À, dạ không! *lắc đầu lia lịa, vội vàng nắm lấy tay cô để đứng dậy*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thế còn không mau nắm tay chị để chị kéo em lên? *nhướn mày, khoé môi nhếch lên một nụ cười tinh nghịch*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
À à, em cảm ơn ạ *lí nhí nói, rồi nắm lấy tay cô đứng dậy*
Cả hai phủi bụi trên quần áo, chỉnh lại trang phục cho chỉnh tề trước khi tiếp tục câu chuyện
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Mà sao em không vào hàng mà lại đi lang thang ngoài này?” *giọng điệu mang theo chút tò mò*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
À dạ em…
Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ phía sau.
Thầy giám thị
Em kia! Tôi kêu ra đó đứng mà sao còn nấn ná ở đây?
Thầy giám thị
*bước lại gần, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em ấy làm gì sai sao thầy? *giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng mang theo chút bảo vệ*
Thầy giám thị
À, Freen, em chuẩn bị xong rồi thì vào trong đi, sắp tới lượt em rồi đấy. Còn em ấy thì do đi trễ nên bị phạt theo quy định nhà trường thôi, không có gì cả.
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nếu thế thì thầy không nên phạt em ấy, vì lúc nãy em nhờ em ấy đi lấy đồ cùng em nên thành ra vào trễ. Chẳng lẽ giúp em lấy đồ cũng bị phạt sao, thầy?
Thầy giám thị thoáng chút đắn đo, sau đó gật đầu.
Thầy giám thị
Ừm, được chứ! Thôi, em và em ấy vào trong đi. Còn em, lần sau nếu có đi cùng Freen thì phải nói rõ, không lại bị phạt oan đấy!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vâng ạ… *dù không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu cho qua chuyện*
Cô mỉm cười rồi nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi về phía hàng ghế dành cho học sinh
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đi nào, BecBec!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*giật mình, ngơ ngác nhìn cô* Chị mới gọi em là gì vậy ạ?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
BecBec, bộ không được sao? *nghiêng đầu cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh tia trêu chọc*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Dạ được… chỉ là lần đầu có người gọi em như thế nên em chưa quen thôi ạ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy em tập làm quen đi! Vì sắp tới em sẽ còn nghe cái tên này dài dài
Cô nháy mắt tinh nghịch rồi nhanh chóng rẽ vào lối đi bên hông sân khấu. Thoáng chốc, bóng dáng cô đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Nàng đứng lặng một chút, ánh mắt vẫn dõi theo nơi cô vừa khuất bóng
Bỗng dưng tim đập nhanh hơn một nhịp
Lễ khai giảng năm nay… có vẻ thú vị hơn nàng nghĩ nhiều!
Tiếng loa sân trường vang lên, nhắc nhở tất cả học sinh nhanh chóng ổn định chỗ ngồi để buổi lễ được bắt đầu. Nàng khẽ giật mình, vội vàng chạy về phía lớp mình, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lăn tăn về cô gái có nụ cười rạng rỡ kia.
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cảm giác này… là gì nhỉ? *thầm nghĩ*
Comments