[ Kewtiie] Love On The Track
Ta mất nhau rồi à ... em ơi
🌙 7 Năm Trước – Một Đêm Hè Không Sao
Tiếng ve râm ran hòa vào những giai điệu lạc nhịp của cây guitar cũ, vang vọng trong không gian nhỏ bé của một studio khuất trong con hẻm vắng. Đêm ấy không có sao, cũng chẳng có trăng, chỉ có ánh đèn đường hắt vào qua ô cửa sổ.
An ngồi trên bậc thềm, tay mân mê lon nước ngọt đã lạnh ngắt, hơi sương đọng lại khiến đầu ngón tay cô tê buốt. Cô không uống một ngụm nào, chỉ đơn giản là cần một thứ gì đó để bấu víu. Đối diện cô, Kew ngồi dựa lưng vào tường, một tay chống sau gáy, tay kia cầm điếu thuốc cháy dở nhưng chưa chạm môi lấy một lần.
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
Sao hôm nay em im lặng thế
Kew đẩy nhẹ chân cô bằng mũi giày, ánh mắt thoáng nét thắc mắc.
An nhìn anh, đôi mắt cô không có sự nghịch ngợm như thường ngày. Một hồi lâu sau, cô mới khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không sáng như mọi khi.
Lê Ngọc An • Haze
Em sắp phải đi xa
Kew dừng tay. Lon nước trong tay anh bị bóp nhẹ đến nỗi phát ra tiếng lách tách nhỏ.
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
Đi đâu
An im lặng. Nhất thời cô không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu cô nói sự thật, anh sẽ giữ cô lại mất. Nhưng nếu không nói, liệu sau này cô còn có cơ hội nào để giải thích không?
Cô nhìn anh thật lâu, như muốn khắc ghi từng đường nét quen thuộc vào trí nhớ. Những ngón tay cô bấu chặt vào lớp vải áo mỏng của chính mình, nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói gì.
🌑 Trước Khi Rời Đi – Một Sai Lầm Không Thể Quay Đầu
Trước hôm ấy vài ngày, An đã định nói cho Kew biết về việc mình sẽ đi du học, nhưng cô cứ chần chừ. Gia đình giục giã, nhưng cô không muốn rời xa nơi này, rời xa âm nhạc, rời xa anh.
Cho đến một buổi chiều nọ ...
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
An giới thiệu với em đây là bạn gái anh
Kew khoác vai một cô gái xinh đẹp, nụ cười đầy tự mãn.
Trái tim An như bị ai bóp nghẹt. Nhưng cô không để lộ ra bất cứ điều gì.
Lê Ngọc An • Haze
Rất vui được gặp chị ạ
Cô mỉm cười, giọng nói bình thản đến mức đáng sợ.
Kew hơi khựng lại. Anh từng nghĩ rằng An sẽ có chút phản ứng, nhưng không. Cô quá bình tĩnh, như thể điều này chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
Nhưng đêm đó, An đã thức trắng.
Cô nghĩ rất lâu, rồi cuối cùng, cô quyết định.
An nhẹ nhàng đặt tờ đơn lên bàn sau khi kí xác nhận nhập học
Lê Ngọc An • Haze
Vâng, con sẽ đi học theo lời của ba mẹ
Vừa dứt lời, điện thoại cô rung lên
À, hoá ra là tin nhắn từ Kew
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
💬 Tối nay qua stu làm nhạc với anh nhé
Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ siết chặt điện thoại trong tay
🌧 Đêm Hôm Ấy – Dưới Hiên Nhà
An ngồi dưới hiên studio, lặng nhìn cơn mưa phùn rơi lất phất. Kew ngồi kế bên, hoàn toàn không hay biết rằng đây là lần cuối cùng họ cùng nhau ở nơi này.
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
Mày có chuyện gì à
Kew lên tiếng, giọng điệu vẫn thản nhiên như mọi ngày.
Lê Ngọc An • Haze
Không có gì. Tao chỉ muốn ngồi đây lâu thêm chút nữa
Kew không hỏi thêm. Anh rít một hơi thuốc rồi phả khói lên không trung, ánh mắt lơ đãng.
Cô im lặng nhìn anh, khắc sâu từng chi tiết.
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
Sao
An mở miệng, nhưng rồi lại thôi. Cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, cúi xuống nhặt chiếc balo lên vai.
Lê Ngọc An • Haze
Tạm biệt
Kew bỗng bật cười thành tiếng
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
Làm như đi luôn không bằng
An không đáp cứ thế mà quay người, bước đi trong màn mưa.
Và không bao giờ quay lại.
✈️ Đêm trước khi cô rời đi
Đêm muộn, dưới mái hiên nhà, An ngồi im lặng, nhìn lên bầu trời đầy sao. Hơi sương lạnh phả vào mặt, nhưng lòng cô còn lạnh hơn thế.
Cửa gỗ cọt kẹt. Bà nội bước ra, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
Bà Nội
Lại nghĩ nhiều hả An
An khẽ gật đầu, tựa đầu lên vai bà
Lê Ngọc An • Haze
Con không biết mình làm đúng hay sai nữa, nội ạ
Bà vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng trầm ấm
Bà Nội
Có những chuyện không cần đúng hay sai, chỉ cần con không hối hận là được
Lê Ngọc An • Haze
Nhưng con sợ lắm, nội à. Nếu sau này… nếu sau này con muốn quay lại, liệu có còn đường không
Bà Nội
Còn hay không, chỉ có con mới quyết định được
An ngước nhìn bầu trời, lòng thầm nghĩ—liệu rằng anh có nhận ra sự biến mất của cô không?
Nhưng có lẽ, Kew cũng không cần biết.
Kew không còn thấy An xuất hiện ở studio hay ở trên trường, cũng chẳng nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào từ cô. Ban đầu, anh nghĩ có lẽ cô chỉ giận dỗi gì đó rồi sẽ quay lại như mọi khi. Nhưng thời gian trôi qua, cảm giác bất an trong lòng anh ngày một lớn dần.
Không thể ngồi yên thêm nữa, Kew quyết định đến nhà bà nội An. Nếu có ai biết cô đang ở đâu, thì đó chỉ có thể là bà.
Cánh cổng sắt cũ kỹ khẽ kêu lên khi Kew đẩy nhẹ. Ngôi nhà vẫn như trong trí nhớ của anh—mái ngói phủ đầy rêu, những chậu cây xanh đặt dọc theo lối đi, và mùi trà sen thoang thoảng trong không khí
Anh đứng trước cửa, bàn tay bất giác nắm chặt lại. Đã bao lâu rồi anh không quay lại đây? Bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng anh nghe giọng nói của bà nội An
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần, chậm rãi nhưng dứt khoát
Cánh cửa mở ra, và bà nội An xuất hiện. Bà vẫn như vậy, mái tóc bạc trắng búi gọn gàng, đôi mắt hiền từ nhưng sắc sảo, mang theo một nét trầm mặc của người đã chứng kiến quá nhiều đổi thay
Bà nhìn Kew một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười
Bà Nội
Cuối cùng cũng đến rồi à, Minh Hiếu
Kew nuốt xuống cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
Em ấy đi đâu rồi hả bà
Bà nội An không trả lời ngay. Bà quay lưng bước vào trong, để cửa mở như một lời mời. Kew do dự trong một giây, rồi cất bước theo sau.
Bên trong căn nhà vẫn quen thuộc đến lạ, chỉ có điều… thiếu mất một người.
Bà nội rót trà vào chén sứ, động tác thong thả như thể chẳng có gì phải vội.
Bà Nội
Cháu đến tìm An sao
Kew không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Bàn tay Kew siết chặt thành nắm đấm
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
Em ấy đã đi đâu vậy bà
Bà nhìn anh thật lâu, ánh mắt như có thể nhìn thấu những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng anh.
Bà Nội
Cháu nghĩ mình có quyền biết sao
Câu hỏi ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Kew
Bà nội thở dài, đặt chén trà xuống bàn
Bà Nội
Minh Hiếu à, có những thứ không phải cứ muốn là có thể giữ lại. Nếu đã không thể giữ, vậy thì đừng cố níu kéo. An… nó cũng có con đường của nó.
Kew bật cười, nhưng không hề có chút vui vẻ nào
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
Bà nghĩ cháu dễ dàng bỏ qua vậy sao
Bà nội nhìn anh, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng mang theo chút gì đó xa xăm.
Bà Nội
Không, ta biết nếu là cháu thì sẽ không dễ dàng gì. Nhưng nếu cháu thực sự muốn biết, hãy tự mình tìm câu trả lời
Anh nhìn quanh căn nhà, nơi từng lưu giữ biết bao kỷ niệm. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như chỉ còn là vỏ bọc của một quá khứ đã trôi xa
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
Cảm ơn bà
Trước khi rời đi, ánh mắt anh lướt qua một góc bàn—nơi có một tờ giấy ghi chú nhỏ, với dòng chữ quen thuộc đến mức khiến tim anh thắt lại.
“ Đừng tìm em. Hãy bước tiếp trên con đường mà anh chọn”
Nhưng liệu anh có thể làm vậy không?
Anh chưa bao giờ là người biết cách từ bỏ
Đinh Minh Hiếu • Kewtiie
* Lê Ngọc An, em giỏi lắm*
🎵Ta mất nhau rồi à em ơi
Tan vỡ hai cực đành chia đôi
Anh sẽ luôn ghi nhớ em trong tế bào
Vậy mà rời đi như thế sao
Comments