Không gian tối đen, lạnh lẽo như nuốt chửng lấy em. Em cảm nhận cơ thể mình nhẹ bẫng, từng nhịp tim chậm dần, chậm dần… Rồi mọi thứ chìm vào hư vô
Bỗng—
Ánh sáng chói lòa ập đến. Em giật mình mở mắt. Một luồng khí mát lạnh ùa vào lồng ngực, khiến em hít lấy hít để như vừa từ cõi chết trở về
Nakajima Nanami
/Thở hổn hển, ôm chặt ngực/
Nakajima Nanami
Đây… là đâu? Mình… mình vẫn sống sao?
Căn phòng này quen thuộc đến lạ thường, bức rèm cửa màu xanh lam, bàn học chất đầy sách vở, góc giường nơi em thường gối đầu đọc truyện
Tất cả… chính là phòng riêng của em trước khi mọi chuyện bắt đầu
Em lao đến chiếc gương cạnh tủ quần áo. Phản chiếu trong gương là một cô gái với mái tóc đen xoăn dài buông xõa, đôi mắt tím long lanh nhưng còn vương nước mắt. Điều khiến em sững sờ nhất đó là gương mặt trẻ trung hơn hai năm so với lúc cuối đời
Nakajima Nanami
/Đưa tay chạm vào gương/
Nakajima Nanami
Đây… là mình thật sao? Mình đã… quay lại quá khứ?
Nước mắt trào ra, nhưng lần này không phải vì tuyệt vọng, mà là sự nhẹ nhõm đến nghẹn ngào. Ông trời… đã cho em một cơ hội thứ hai
Em ngồi phịch xuống sàn, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Trái tim em đập loạn nhịp. Những ký ức u ám vừa qua hiện về như một cơn ác mộng ánh mắt ghẻ lạnh, những lời buộc tội, sự quay lưng của những người em từng tin tưởng… và quyết định cuối cùng đã cướp đi sinh mạng em
Em run rẩy, nhưng trong ánh mắt dần lóe lên một tia kiên định
Nakajima Nanami
/Siết chặt tay/
Nakajima Nanami
Nếu đã được sống lại… lần này, mình sẽ không để ai chà đạp lên mình nữa. Không để cô ta hủy hoại mình, cũng không để trái tim mình vỡ vụn thêm lần nào
Ánh bình minh dần len qua khe cửa sổ, rọi lên gương mặt cô gái nhỏ. Ánh sáng ấy hòa cùng ánh mắt kiên cường, như báo hiệu một khởi đầu mới
Ở một góc nào đó trong sân trường, những chàng trai từng quay lưng sắp sửa gặp lại em lần nữa, nhưng em của hiện tại không còn là cô gái yếu đuối của kiếp trước
Comments