[DuongKieu] Liệu Tình Yêu Này Tồn Tại?
Chap 3: Đi
Thanh Pháp (bé)
Hôm nay chơi bắn sung vui quá anh ha
Thanh Pháp (bé)
Hôm nào tụi mình lại chơi tiếp nha
Đăng Dương (bé)
Mà mày bắn còn non tay quá
Đăng Dương (bé)
Toàn tao gánh *nhe răng cười*
Thanh Pháp (bé)
Vậy anh phải dạy em chứ
Thanh Pháp (bé)
Em mới chơi lần đầu mà
Đăng Dương (bé)
Ờ rồi hồi tao dạy cho
Thanh Pháp (bé)
Mama ơiiii hôm nay con đi chơi vui lắm
Thanh Pháp (bé)
Con được chơi bắn súng với anh Dương á
Thanh Pháp (bé)
Lần sau cho con đi tiếp nữa nha mamaa
Mẹ Thanh Pháp ( Kiều)
Bé cưng của mẹ vui là được
Bố Thanh Pháp (Kiều)
*vừa mới về đến nhà*
Thanh Pháp (bé)
Aaaa papa về ròiiii
Bố Thanh Pháp (Kiều)
*cười tươi* lại đây với papa nào
Thanh Pháp (bé)
*lon ton chạy ra*
Bố Thanh Pháp (Kiều)
*ẵm Pháp trên tay* papa có chuyện này muốn nói với cả nhà mình
Mẹ Thanh Pháp ( Kiều)
Chuyện gì vậy chồng?
Bố Thanh Pháp (Kiều)
*vui ra mặt* anh vừa trúng xổ số độc đắc em yêu ạ *☺*
Bố Thanh Pháp (Kiều)
Bây giờ nhà chúng ta đã trả hết nợ rồi
Bố Thanh Pháp (Kiều)
Và còn dư ra một khoản kha khá
Bố Thanh Pháp (Kiều)
Anh quyết định rồi ... chúng ta sẽ rời khỏi nơi này và làm lại cuộc đời mới
Mẹ Thanh Pháp ( Kiều)
Thật tốt quá anh à
Mẹ Thanh Pháp ( Kiều)
Thật may mắn thay khi ông trời vẫn còn thương chúng ta
Thanh Pháp (bé)
Ơ nhưng mà
Thanh Pháp (bé)
Vậy là chúng ta sẽ chuyển khỏi nơi đây ạ
Thanh Pháp (bé)
Nghĩa là con sẽ không được chơi với anh Dương nữa ạ?
Bố Thanh Pháp (Kiều)
Đúng rồi con yêu à, chúng ta phải tạm biệt mọi người thôi
Thanh Pháp (bé)
Nhưng tui con còn mới quen nhau mà
Thanh Pháp (bé)
Bọn con còn hứa với nhau sẽ là anh em suốt đời nữa
Thanh Pháp (bé)
Oaaaa ... không chịu đâu *khóc lớn*
Mẹ Thanh Pháp ( Kiều)
Nhưng khi đó gia đình mình sẽ tốt hơn con à
Mẹ Thanh Pháp ( Kiều)
Con phải ngoan, nghe lời papa chứ
Thanh Pháp (bé)
Hức ... hức nhưng mà ...
Bố Thanh Pháp (Kiều)
Con ngoan papa thương không khóc nữa
Bố Thanh Pháp (Kiều)
Rồi các con sẽ còn gặp lại nhau mà
Bố Thanh Pháp (Kiều)
Tuần sau chúng ta sẽ đi con nhé
Mẹ Thanh Pháp ( Kiều)
Thời gian này hãy tạm biệt mọi người con nhé
Thanh Pháp (bé)
Vâng ... ạ *😭*
Sáng hôm sau (là chủ nhật)
Đăng Dương (bé)
Pháp ơi, đi chơiiiiii *gọi vọng lên nhà em*
Thanh Pháp (bé)
*bước ra với đôi mắt sưng*
Thanh Pháp (bé)
Em chào anh
Đăng Dương (bé)
Ủ ôi, đứa nào làm gì mà khóc muốn lòi con mắt ra vậy?
Thanh Pháp (bé)
Hic hic anh ơi ... em sắp phải chuyển nhà rồi
Thanh Pháp (bé)
Chúng ta sẽ không còn là anh em nữa ...
Thanh Pháp (bé)
Không được chơi bắn súng với nhau nữa rồi ...
Đăng Dương (bé)
*sét đánh ngang tai*
Đăng Dương (bé)
Là sao vậy
Đăng Dương (bé)
Tao mới chuyển đến sao mày đã chuyển đi rồi
Đăng Dương (bé)
Còn chưa được lâu mà
Thanh Pháp (bé)
Em không muốn chuyển đâu
Thanh Pháp (bé)
Nhưng mà ba mẹ em bảo chuyển đi sẽ có cuốc sống tốt hơn ...
Thanh Pháp (bé)
Nên em phải theo ba mẹ thôi ...
Đăng Dương (bé)
*nén nước mắt* ừm thôi không sao
Đăng Dương (bé)
Mày đi nhưng mà chúng ta vẫn là anh em mà
Đăng Dương (bé)
Chỉ cần muốn là sẽ gặp lại nhau thôi *ngây thơ*
Đăng Dương (bé)
*đưa ngón út ra* mày hứa đi
Đăng Dương (bé)
Hứa là mày sẽ không bao giờ phá bỏ lời hứa ấy nhé
Thanh Pháp (bé)
Em hứa *ngoắc tay*
Thanh Pháp (bé)
Tuần sau là em phải chuyển đi rồi
Đăng Dương (bé)
Nha..nh .. vậy sao
Đăng Dương (bé)
Ừm *quay mặt lau nước mắt rồi chạy thẳng về nhà*
Suốt một tuần đó Pháp cố gắng lân la đến nói chuyện với Dương
Nhưng Dương luôn tránh mặt Pháp
Dương buồn ... mà cũng giận Pháp lắm
Em không làm gì sai cả ... nhưng chỉ là Dương buồn thôi
Còn chưa kịp lên cấp 2 cùng nhau đã phải xa người anh em tốt
Mẹ Đăng Dương
Dương ơi dậy đi con ơi
Mẹ Đăng Dương
Ra tạm biệt gia đình Pháp thôi
Mẹ Đăng Dương
Em ấy chuẩn bị đi rồi này
Đăng Dương (bé)
*hốt hoảng* nhanh vậy sao
Đăng Dương (bé)
*chạy vội xuống*
Đăng Dương (bé)
Pháp ơi Pháppp
Thanh Pháp (bé)
*quay mặt lại* aaaa anh Dương
Thanh Pháp (bé)
Anh chịu nói chuyện lại với em rồi hả?
Đăng Dương (bé)
*rưng rưng* tao xin lỗi, chỉ vì thế mà tao không nói chuyện với mày cả tuần trời
Đăng Dương (bé)
Giờ mày đi rồi ... còn ai nói chuyện với chơi bắn súng với tao nữa *đột nhiên khóc lớn*
Thanh Pháp (bé)
*giật mình vì đây là lần đầu tiên em thấy Dương khóc*
Thanh Pháp (bé)
Ơ thôi thôi không sao *an ủi* em vẫn sẽ đến chơi với anh mà
Thanh Pháp (bé)
Chúng ta sẽ gặp lại mà anh ...
Thanh Pháp (bé)
Hoii ... đừng có khóc mà ... *dỗ dành*
Đăng Dương (bé)
*cố gắng nói* vậy mày hứa đó ... mày phải nhớ đó nhé
Thanh Pháp (bé)
Em hứa *chắc nịch*
Đăng Dương (bé)
*ôm Pháp* Tạm biệt em ...
Thanh Pháp (bé)
*ngỡ ngàng*
Thanh Pháp (bé)
*nhoẻn miệng cười*
Bố Thanh Pháp (Kiều)
Chào anh chị nhé ... mong chúng ta sẽ gặp lại
Bố Đăng Dương
Vâng, mọi người sống tốt nhé
Sau đó, tuyệt nhiên Dương không gặp lại Pháp nữa
Dương không biết tại sao nữa
Dương cứ chờ mãi rồi đến một ngày ... vì quá bất lực nên đã cất truyện ấy đi
Nghĩ rằng Pháp đã quên lời hứa nên Dương đã giận Pháp
Từ đó Dương cũng chẳng còn mong ngóng thông tin gì từ Pháp nữa
Nhân cách 1 của tác giả
Thật buồn sao ...
Nhân cách 1 của tác giả
Nhưng mà tại sao vậy nhỉ?
Nhân cách 1 của tác giả
Tại sao Pháp lại không quay trở về nữa nhỉ?
Nhân cách 1 của tác giả
Đọc tiếp để biết nho 🙂
Comments
Hiro Takachiho
Tui cực thích truyện nè, tác viết hay lắm đó~
2025-03-31
1
nhỏ này mê mèo
ê nha ê cháu bắt ông ở lạiii á
2025-05-02
1
Trann iu Kiều
Ng ta ae dthw v mà cứ mày tao quài thấy ghét
2025-04-27
2