[DN Dr.Stone] Ánh Ban Mai.
Chap 2: Không ăn được gì.
Tiếng cửa mở vang lên làm gián đoạn hồi ức của nàng nhỏ.
Hơi nước bay ra từ căn phòng tắm, bóng hình của chàng trai trẻ bước ra cùng với một chiếc áo phông và một chiếc quần ngố ngang đùi (tôi quên cách gọi khác của cái quần đó rồi..)
Mái tóc anh còn vương mùi thơm của loại dầu gội mà em gái anh đã lựa chọn.
Thanh mát như biển và dịu dàng như ánh ban mai.
Ukyo Saionji
Bé Đào nấu xong chưa ạ? /Đến gần nàng/
Momo Saionji
Dạ em xong rồi! Anh lau tóc rồi sấy đi xong mình cùng ăn.
Nàng nhỏ mỉm cười và rồi múc một ít nước sốt của món mì bằng chiếc thìa nhỏ cho anh nếm thử.
Anh cũng không khách sáo, cúi xuống để nàng đút cho.
Quả đúng là em gái của Ukyo Saionji, nấu ăn cho anh trai là ngon số 1!
Ukyo Saionji
Hừm…Bé khéo thật đó, nước sốt ngon lắm! /mỉm cười, xoa đầu y/
Momo Saionji
Mà anh mau lau tóc đi!! Để lâu ốm mất! /Tắt bếp/
Ukyo Saionji
Em bé giúp anh với.. /Cúi xuống cho bằng nàng/
Nàng nhỏ thở dài trước người anh trai của mình.
Bước đến tuổi 30 của cuộc đời, anh chàng đôi khi vẫn như một đứa trẻ, thích ôm, thích được dỗ, thích có được dự chú ý..
Dù thở dài là vậy, nhưng nàng vẫn với lấy cái khăn tắm trên cổ của anh rồi dẫn anh ra khỏi bếp.
Chiếc khăn sau đó được đặt lại trên mái tóc còn hơi ướt và nhỏ từng giọt nước xuống.
Ukyo Saionji
Hừm..chỉ có bé Đào là thương anh thôi. /Mỉm cười hạnh phúc/
Đó là một nụ cười nhỏ, đang được giấu khỏi nàng công chúa nhỏ kia, mái tóc từ từ khô lại một chút.
Momo Saionji
Em không thương anh thì ai thương anh đây? /Cười nhẹ/
Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng đặt trên bụng mềm, xoa vòng quanh theo hình xoắn ốc.
Anh biết hôm nay em gái anh đã đến ngày đèn đỏ rồi, nhìn tư thế hơi gù cùng với cơ thể có chút mệt mỏi của em, anh đã đoán ra được rồi.
Sau một hồi, nàng đặt cái khăn xuống, phụng phịu một chút..
Momo Saionji
Anh ơi, nay em không ăn được gì hết..
Fact 1: #. Momo rất dễ khóc, dễ xúc động.
Comments