WiseHaru Và 1 Tỷ Cái Oneshort
chương 2: bệnh (2)
Cậu úp mặt vào chiếc gối, quyết định không nhắn với người kia nữa. Chà có lẽ vì cậu là một người hèn hạ nên việc nhờ người ta giúp cũng không dám chăng?
Mà... dù sao thì cậu vẫn không muốn người mình thích nhìn thấy mình trông bộ dạng thê thảm này
Harumasa đang trong bộ dạng còn chưa vệ sinh cá nhân gì cả. Sáng giờ cậu chỉ nằm lì trên giường mà không nhúc nhích ra nổi, quần áo thì xộc xệch, tóc tai thì rối bời, khuôn mặt thì bơ phờ có hơi ửng hồng do bị sốt
Cậu mãi mân mê chiếc nhiệt kế mà mình mới đo sáng nay, hiển thị 39 độ. Đôi mắt bắt đầu nặng trĩu đi
Harumasa
Hay là...chỉ ngủ một chút thôi...một chút thôi ha..
“Nghe gì chưa, lỗ hổng lại càng ngày mở rộng ra rồi”
“Thật đáng sợ! Bạn của mẹ tôi đã biến thành Ether trước mặt bà ấy”
“Tận thế thật sự sắp đến rồi nhỉ”
“Nè không biết trong thành phố mình bỗng xuất hiện Ether thì sao nhỉ”
Harumasa
(Chuyện gì vậy... sao mà ồn thế...)
Cậu vật vã ngồi dậy, ngỡ nhàng nhìn xung quanh. Lúc này mới hốt hoảng mà nhận ra mình đang nằm giữa trung tâm thành phố đông người nơi qua lại, cơn mưa nặng hạt tạt thẳng vào cậu khiến người cậu lạnh buốt và đau đớn
Mọi người cứ đi tới đi lại dường như không ai để ý đang có người nằm chật vật dưới đất, dưới cơn mưa buốt giá...
Rồi chỉ trong chớp mắt bỗng họ vây quanh lấy cậu, nhìn cậu với những ánh mắt vô vàn cảm xúc khác nhau
Harumasa
Mọi người...sao lại nhìn tôi như vậy
Càng ngày vô số ánh mắt dán thẳng vào cậu, camera chiếc máy ảnh cứ vang lên liên hồi, chiếu thẳng vào mắt cậu
Harumasa
Khoan đã! Không phải tôi!
Harumasa
Tôi không phải là sinh vật gớm ghiếc đó!
Harumasa
Làm ơn đừng nhìn tôi như thế!
Cơn ác mộng mà mỗi đêm luôn đeo bám cậu nay đã trở thành hiện thực, cậu nhìn lại bản thân mình dưới mặt nước mưa, đó là một sinh vật cao lớn, móng vuốt, gai nhọn mọc đầy người, phần đầu lỡ loét lộ ra một cục lỗ hổng nhiễu loạn
Có lẽ cuối cùng cuộc đời tôi cũng đã tới hồi kết
Họ không còn vây quanh cậu nữa, tất cả những gì cậu cảm nhận được là cơn buốt giá của cơn mưa cùng với sự ấm áp
Nhìn xuống bàn tay móng vuốt của mình, có người đang cầm lấy nó một cách thận trọng như thể người đó sẽ làm tổn thương đến cậu vậy, mặc dù cậu mới là người làm tổn thương người ấy...
Trong sự mờ nhạt cảnh vật xung quanh, bóng hình người ấy thoát ẩn thoát hiện, nhưng mái tóc màu bạc khói đó thì không thể nào quên được
Wise
Cậu biết đó, ác mộng đôi khi không đáng sợ đến vậy
Wise
Chỉ cần cậu thay đổi góc nhìn về nó một chút
Wise ngồi trước giường của Harumasa, đôi tay nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cậu
Haru đã như vậy được khoảng 1 phút rồi, người thì đầm đìa mồ hôi nhưng miệng cứ bảo “không phải là tôi”, có lẽ lại gặp cơn ác mộng nữa rồi
Wise lo lắng nhìn người đang ốm yếu trước mặt mà không dám đụng chạm gì
Wise
Harumasa cậu ổn chứ..?
Cậu mơ hồ tỉnh dậy cùng với cơn thở dốc và khoé mắt hơi ướt, xiết chặt lấy bàn tay anh hơn rồi nhìn về phía anh
Gì đây? Cậu hơi hoang mang nhìn bóng hình mờ ảo, chẳng lẽ bệnh quá hoá rồ mà giờ có cả ảo ảnh vậy?
Mặc kệ nó có lẽ ảo ảnh hay không, cậu cần một hơi ấm trước. Cậu cố gắng ngồi dậy hướng về phía Wise khiến anh bất ngờ
Wise
Này.. khoan! Cậu còn đang bệnh đừng ngồi dậy gấp như thế-
Chưa kịp nói xong anh đã bị người bên dưới đè anh xuống, ôm chặt lấy mình không buông, hít lấy mùi hương của anh, miệng vang lên vài tiếng the thé như mèo con mới sinh làm Wise đơ hết cả người
Wise
Harumasa cậu ổn chứ..?
Wise
(Cái này chắc gọi là bám người ha..?)
Wise sau đó cứ nằm như chiếc gối mặc cho người kia muốn làm gì thì làm, thật sự trong hoàn cảnh này anh không muốn phải đánh thức người kia một chút nào.
Nhưng mà với khoảng cách này thì...
Cuối cùng sau chục phút chờ đợi, Harumasa cũng đã thả lỏng anh ra không còn ôm chặt nữa, hơi thở cũng đang bình thường trở lại
Anh đang định đứng lên thì thấy mắt cậu dần mở ra nhìn chằm chằm vào anh
Cậu mở to mắt nhìn người trước mặt mình với vẻ ngỡ ngàng, biết được những gì cậu đang nghĩ anh liền nói
Harumasa
Sao...anh biết được nhà tôi?
Harumasa
Thế sao anh vô được đây?
Harumasa
Nè...đừng nói là anh lẻn vào đấy nhé?
Harumasa
Đáng sợ quá...có nên báo Cục trị an không đây...
Wise
Khoan..! Tôi không có lẻn vào!
Wise
Tôi vào đây bằng đường đường chính chính đấy
Wise
Ít nhất không lẻn vào bằng cửa sổ
Wise
Cậu thấy người sao rồi
Harumasa
Hừm, lẻn vào nhà người khác xong tỏ vẻ người tốt đấy à?!
Wise
Nhưng mà...cậu có thể ngồi dậy một chút chứ
Lúc này cậu mới để ý tình hình hiện tại
Cậu đang nằm đè lên người Wise, khuôn mặt hai người gần như sát với nhau, cảm nhận được hơi thở của đối phương
Khuôn mặt cậu đỏ bừng, cơn sốt đã khiến mật cậu đỏ nay lại càng đỏ hơn
Cậu hoảng loạn cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể nặng nề nay của cậu không cho phép. Chỉ định ngồi dậy trong phút chốc mà Harumasa đã ngã khuỵu xuống người bên dưới với cơn thở dốc
Wise thấy vậy cũng thở dài, đang đôi tay ra ôm cậu, dần xoay người nghiêng về phía bên kia đặt cậu trên giường, cẩn thận kéo chăn lên che lại chắc lại bị cảm thêm
Wise
Đừng nói nhiều, sáng giờ cậu chưa ăn gì đúng không? Để tôi nấu cho cậu ăn
Nói rồi Wise đứng dậy đi về phía bếp, bắt đầu lục lọi đồ để nấu ăn
Ồ lần đầu tiên đến nhà người ta trong cũng thuần thục nhỉ, chắc không phải đây là lần đầu tiên đâu ha...
Harumasa
(Mình điên rồi...)
Harumasa
(Anh ấy cũng điên rồi...)
Càng nghĩ đôi tai cậu lại đỏ lên, đến mức đầu cậu cũng bốc khói
Nghĩ đến việc hồi nãy ôm người ta, miệng rên rỉ tên họ làm cậu chỉ muốn đào một cái hố sâu đến tận lõi Trái Đất mặt chui xuống thôi
Harumasa
Ơ...anh nghe được à...?
Harumasa
Phải nhỉ...anh là Người kết nối huyền thoại mà. Chắc cũng phải có nhiều kĩ năng chứ nhỉ
Sau đó giữa hai người không còn cuộc trò chuyện nào nữa, chỉ còn tiếng cắt hành và nấu ăn
Cậu vẫn cứ tiếp tục úp mặt vào gối, trong lòng bỗng dâng trào cảm giác uất ức. Đơn phương khổ đến thế là cùng...
Wise
Harumasa đồ ăn xong rồi cậu dậy nổi ăn không?
Anh lại gần khi thấy không trả lời, lại một lần nữa kêu tên cậu
Vẫn không có tiếng hồi đáp
Anh thấy vậy liền để tay lên hai má cậu nhấc lên
Wise
Harumasa cậu khóc sao?
Wise
Sao cậu lại khóc, là do cơn ác mộng lúc nãy sao? *lo lắng*
Harumasa
Không..không phải vậy đâu *lau nước mắt*
Harumasa
Tại..tại...Tại có bụi bay vào mắt nên tôi chảy nước mắt chứ không có khóc!
Harumasa
Thì..thì trong gối cũng có bụi mà...
Wise
Harumasa cậu đang giấu tôi chuyện gì phải không?
Wise
Là do giấc mơ lúc nãy sao? *lại gần*
Harumasa
A-anh..! *đỏ mặt*
Wise
Anh bị sốt hơn rồi à mặt anh đỏ quá? *để tay lên mặt cậu*
Wise
Lại gần đây để tôi xem nhiệt độ anh
Harumasa
K-khoan đã! Anh đừng lại gần như thế chứ!
Wise bất ngờ bị đẩy nhẹ ra, Harumasa thì lấy tay mặt mình lại nhìn hướng khác cố gắng không nhìn vào đối phương
Mà không hề biết có nụ cười âm thầm nhìn về phía cậu
Wise
Harumasa anh ghét tôi đến vậy sao
Harumasa
K-không phải như anh nghĩ đâu!
Harumasa
Chỉ là tôi...chỉ là...
Wise
Chúng ta là bạn đúng không?
Wise
Đã là bạn thì phải chia sẻ với nhau phải không?
Một cách nhịp nhàng phối hợp cùng lời nói và hành động, anh nhẹ nhàng ngồi dậy ôm lấy con mèo nhỏ dường như sắp khóc kia
Harumasa
Lỡ anh ghét tôi thì sao
Wise
Tôi sẽ không bao giờ ghét anh
Anh nhìn vào thẳng vào đôi mắt màu vàng đó làm cậu giật mình mà phải nhìn sang hướng khác trước khi ngại quá mà ngất
Cậu do dự có nên nói hay không, nhưng vào khoảng khắc mà anh cầm lấy bàn tay của cậu.
Harumasa
Tôi...tôi thích anh
Cậu gục mặt xuống bên dưới không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong lòng nơm nớp lo sợ
Harumasa
“Sao cậu ấy lại im lặng như vậy chứ”
Harumasa
“Anh ấy ghét mình rồi sao”
Cậu sợ hãi nhưng vẫn chờ đợi người bên kia động tĩnh
Không ổn rồi dường như cậu lại sắp khóc rồi
Lúc này một bàn tay quen thuộc ấm áp nâng mặt cậu lên
Wise
Sao lại khóc nữa rồi, tôi có từ chối đâu?
Cậu nở một nụ cười dịu đang lau đi hàng nước mắt trên mặt cậu
Harumasa
Anh...không ghét tôi ư?
Wise
Ai lại đi ghét một người đáng yêu như cậu chứ
Harumasa
Thế tại sao anh lại im lặng?
Wise
Haha tôi chỉ định giỡn với anh một chút thôi
Harumasa
Đồ ngốc giỡn kiểu gì vậy hả?
Cậu nói xong nước mắt lại bắt đầu sắp rơi. Anh liền hoảng hốt mà tiến lại gần đặt lên môi cậu một nụ hôn
Cậu tuy rất bất ngờ nhưng vẫn cố gắng phối hợp cùng với anh
Bờ mơ run rẩy của cậu cố hé ra để cho anh vào khiến Wise nhịn cười trước sự đáng yêu này. Lưỡi anh chui vào bên trong, khám phá khắp nơi trong đây, từ răng đến khoang miệng, ngay cả mật ngọt cũng không bỏ xót
Cuối cùng là nhân vật chính, thứ mềm mại đang run rẩy rút vào bên trong. Anh từ tốn lôi nó ra và cuốn vào với nhau, tạo ra tiếng chóp chép ái muội
Harumasa thật quá đáng yêu đi mà! Bình thường thì cậu ấy luôn là người chọc anh tới bến, vậy mà giờ đây lại đang run rẩy từng đợt lần anh cháo lưỡi. Giống như chú mèo con vậy
Sau 10 phút hăng say khám phá hang động, Wise cuối cũng tha cho Haru bằng cách nhả ra một sợi chỉ bạc. Dù sao thì cậu ấy vẫn đàn bị bệnh, không nên làm quá...
Wise
Quà tạ lỗi đó cậu thấy sao?
Harumasa không nói gì, lại một lần nữa che mặt mình lại nhưng vẫn thấy sự xấu hổ của cậu ấy qua vành tai đỏ ửng
Wise
Không chọc cậu nữa, cậu có muốn án chút gì đó không? Tôi nấu xong rồi
Nói rồi anh đứng dậy đi vào bếp. Cậu lặng lẽ nhìn bóng lưng mà hằng đêm mình nhớ mong. Có lẽ đây là mơ ư?
Cậu lấy tay mình nhéo một cái
Nó đau, rất đau. Cậu xúc động một lúc, cậu đã thật sự thành người yêu với người mình đơn phương ư?
Có lẽ...bệnh cũng không quá xấu
Tác giả
Kể cho mọi người nghe một bí mật
Tác giả
Mình simp lỏ Harumasa😍💖🤗🥰😋😘😎🤩😻😽😸😺
Tác giả
Jaiwieufjfkspwi😌💖💖
Comments
Miyu Miyako :->:->:->:->
Mik cx simp nek 🥰🥰
2025-04-24
1
Kafka_[Acc Role]_
toi cx thé,vì vậy kô ra chap nhanh cho toiii
2025-04-27
1
Kafka_[Acc Role]_
ê tưởng tượng ra cảnh đó nó vừa cute vừa tội-))
2025-04-27
1