Chương 2

Hoàng Đức Duy lưu lại doanh trại ba ngày theo lệnh của hoàng thượng.
Thư đã giao, nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng cậu vẫn chưa vội trở về kinh thành.
Cậu không nói rõ lý do, chỉ lấy cớ muốn quan sát đời sống quân sĩ để làm báo cáo trình lên hoàng thượng.
Nguyễn Quang Anh không phản đối, nhưng cũng không tỏ vẻ nhiệt tình.
Anh không phải người giỏi tiếp chuyện văn nhân, nhất là với những kẻ từ kinh thành, nơi đầy rẫy những quy tắc lễ nghi rườm rà.
Thế nhưng, cậu không giống với những văn nhân anh từng gặp.
Buổi chiều hôm đó, Duy bước chậm rãi trong doanh trại, nhìn ngắm từng góc nhỏ, từ khu luyện tập của binh sĩ đến lều trại đơn sơ của họ.
Cậu không bỏ lỡ điều gì, đôi mắt mang theo vẻ suy tư.
Khi đến gần một gốc liễu già bên dòng suối nhỏ phía sau đại doanh, cậu dừng lại.
Gió lay động những cành liễu, tạo thành từng đợt sóng xanh mềm mại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[vươn tay chạm vào một cành liễu buông rũ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười mơ hồ]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tướng quân thường đến đây sao?
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh.
Quang Anh đứng phía sau, từ bao giờ Duy cũng không rõ.
Anh khoanh tay, dựa nhẹ vào thân cây gần đó, ánh mắt không có ý dò xét nhưng lại mang theo sự quan sát cẩn trọng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ khi cần yên tĩnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[bật cười, ngồi xuống bãi cỏ dưới tán liễu, ngón tay mân mê một chiếc lá rụng]
Cậu không hỏi gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi đó, tựa như đang tận hưởng sự bình yên hiếm hoi giữa chốn quân doanh nghiêm nghị.
Quang Anh nhìn cậu một lúc, rồi cũng ngồi xuống, giữ một khoảng cách vừa đủ.
Sự hiện diện của người kia không khiến anh khó chịu, ngược lại, có một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta nghe nói, tướng quân không thích văn nhân.
Duy lên tiếng trước, ánh mắt thoáng hiện nét tinh nghịch.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[khẽ nhướng mày, đáp gọn]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không hẳn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng ta thấy tướng quân không hề có ý muốn nói chuyện với ta.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[im lặng]
Anh quả thực không giỏi đối đáp những lời tinh tế như vậy.
Nhận thấy đối phương không có ý định phản bác, Duy khẽ cười, đổi chủ đề.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta từng đọc một bài thơ về chiến trường.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rất tàn khốc, nhưng cũng rất hào hùng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tướng quân có từng cảm thấy chiến trường đẹp đẽ không?
Quang Anh nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia suy tư hiếm thấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[giọng anh trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chiến trường không có gì đẹp cả.
Duy ngạc nhiên trước câu trả lời ngắn gọn nhưng nặng nề ấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[chậm rãi hỏi]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy tướng quân có từng hối hận khi chọn con đường này không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[khẽ rũ mắt, giọng bình thản]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa từng.
Duy nhìn thẳng vào anh, ánh mắt như muốn nhìn sâu vào những gì anh che giấu.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm tóc cậu khẽ lay động.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[cười nhẹ]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tướng quân rất trung thành với con đường của mình.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[không đáp]
Cả hai lại chìm vào sự im lặng, nhưng lần này không còn xa lạ nữa.
Gió vẫn thổi, liễu vẫn lay, còn hai người họ, lần đầu tiên, cảm nhận được một sự kết nối mong manh giữa hai thế giới tưởng chừng như chẳng bao giờ giao nhau.
Hot

Comments

Ivy

Ivy

chờ đến hết tuần thì tui ngoi lên đây vote cho bả chứ hết vote mất òi

2025-04-03

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play