Ác mộng

Màn đêm buông xuống, ánh sáng duy nhất trong căn phòng là chiếc đèn ngủ nhấp nháy, mờ ảo. Sơn vẫn không thể ngủ, không thể thoát khỏi những cơn ác mộng ám ảnh từ lâu. Cậu vẫn nhớ như in từng chi tiết trong những giấc mơ ấy – những cảnh tượng kinh hoàng mà đến giờ vẫn khiến cậu không dám đối diện.
Trong giấc mơ, cậu thấy ba mình – một người đàn ông nghiêm khắc nhưng luôn bảo vệ gia đình. Những ngày hạnh phúc của gia đình cậu, những buổi sáng đầy ắp tiếng cười bên bữa ăn đơn giản, giờ đây chỉ còn là những hình ảnh mờ ảo trong kí ức.
Nhưng rồi, tất cả đã sụp đổ.
Sơn đứng đó, nhìn ba mình nằm im lìm trong chiếc quan tài. Cảm giác ấy, cái cảm giác mà cậu không thể nào diễn tả được bằng lời. Chỉ có sự tĩnh lặng lạnh lẽo đến đáng sợ. Đám tang của ba, những người xung quanh, họ chỉ im lặng nhìn cậu như một cái bóng. Mẹ cậu không còn nữa, chỉ còn lại sự im lặng và nỗi đau không thể nào nguôi ngoai.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Mẹ... ba... sao lại như vậy... tại sao không ai có thể làm gì?
Giọng cậu vang lên trong bóng tối, nhưng chẳng ai đáp lại.
Sơn nhớ rõ cái ngày mà mẹ cậu... quyết định ra đi. Cái cách mà bà bị dồn vào tuyệt vọng, đến mức treo cổ tự tử. Sơn không thể nào quên được cảnh tượng ấy. Cậu đứng đó, bất động, không thể cứu nổi bà. Sự bất lực ấy như một vết cắt sâu trong lòng cậu, mãi không lành.
Cơn ác mộng tiếp tục. Sơn thấy em gái mình – đứa em mà cậu từng yêu thương nhất, đang nằm đó, không còn sự sống. Cảnh tượng đó lại hiện lên trước mắt cậu, đau đớn hơn bao giờ hết. Cậu không thể ngừng nhìn em gái, những vết thương, những nỗi đau mà em phải chịu đựng.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Em... em gái của anh... tại sao lại như vậy... sao lại phải chịu đựng những điều đó?
Tiếng khóc của em gái cậu vang lên giữa bóng tối, đau đớn và tuyệt vọng.
Nguyễn Hà My (em gái Sơn)
Nguyễn Hà My (em gái Sơn)
Hic...hic...
Nguyễn Hà My (em gái Sơn)
Nguyễn Hà My (em gái Sơn)
Anh hai...em đau lắm...
Nguyễn Hà My (em gái Sơn)
Nguyễn Hà My (em gái Sơn)
Em sợ lắm...anh hai ơi...
Nguyễn Hà My (em gái Sơn)
Nguyễn Hà My (em gái Sơn)
Chúng giết em...chúng làm nhục em...
Nguyễn Hà My (em gái Sơn)
Nguyễn Hà My (em gái Sơn)
Hic...hic...anh hai ơi...
Câu nói ấy cứ ám ảnh Sơn, như một lời nguyền không thể gỡ bỏ. Cậu lắc đầu, không thể nào chấp nhận được sự thật, không thể chấp nhận sự bất lực của mình.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Anh xin lỗi...
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Anh không thể cứu em...
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Anh xin lỗi...anh hai vô dụng...
Sơn quay lại nhìn, nhưng mọi thứ đã biến mất. Chỉ còn lại cậu, đứng giữa bóng tối, nơi mà tất cả ký ức về gia đình cậu đều tan vỡ. Mỗi đêm, cơn ác mộng này lại đến, và Sơn vẫn không thể thoát ra.
Cậu cố gắng mở mắt, nhưng không thể nào thoát khỏi cảm giác mơ hồ ấy. Trong bóng tối, một nỗi sợ hãi lạ lùng dâng lên trong lòng Sơn. Đôi mắt cậu dần nặng trĩu, và cảm giác căng thẳng trong lòng càng lúc càng lớn. Sơn biết mình phải chịu đựng, nhưng làm sao cậu có thể tiếp tục khi quá khứ không ngừng bám lấy cậu?
Một tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, làm Sơn giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi trên trán cậu nhễ nhại, nước mắt đã chảy nơi khéo mắt từ khi nào. Cậu cố gắng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn là sự dằn vặt không thể tả nổi. Sơn đứng dậy, bước về phía cửa.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ai đó?
Trần Phong Hào-cảnh sát
Trần Phong Hào-cảnh sát
Là tôi
Cửa mở ra, và Hào đứng ở đó, nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng cũng không thiếu sự quan tâm.
Trần Phong Hào-cảnh sát
Trần Phong Hào-cảnh sát
Tôi nghe thấy tiếng gì đó... Cậu ổn chứ?
Sơn đứng lặng, không trả lời ngay. Cậu cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt của Hào, nhưng lại không thể đối diện với nó. Cậu không muốn Hào biết những gì đang xảy ra trong lòng mình. Cậu không thể để anh nhìn thấy cái phần yếu đuối, đau đớn trong cậu.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/nhẹ nhàng/Không sao. Chỉ là... một cơn ác mộng.
Hào nhìn cậu một lúc, rồi không nói gì thêm. Anh chỉ đứng trước cửa phòng, nhìn Sơn.
Trần Phong Hào-cảnh sát
Trần Phong Hào-cảnh sát
/thở dài, cụp mắt xuống/ Nếu có chuyện cần tâm sự thì...cứ nói với tôi
Trần Phong Hào-cảnh sát
Trần Phong Hào-cảnh sát
Tôi có thể lắng nghe...
Trần Phong Hào-cảnh sát
Trần Phong Hào-cảnh sát
Dù gì ta cũng là bạn cùng nhà
Sơn đứng im, không đáp lại. Lời nói của Hào như một lời mời gọi sự an ủi, nhưng Sơn lại không thể tiếp nhận. Cậu đến đây lợi dụng anh, cậu không thể mủi lòng trước anh như vậy được. Cậu chỉ biết im lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng yếu ớt của bình minh vừa bắt đầu ló dạng.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi không sao rồi
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Anh đừng lo
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Anh cũng nên nghỉ ngơi đi/cười nhẹ/
Hào im lặng, nhìn Sơn một lúc, rồi anh gật đầu nhẹ, quay người về phòng
Sơn nhìn bóng lưng ấy, trong lòng có một thoáng cảm xúc lạ lùng khó tả.
Hết chap

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play