kẻ săn mồi kiên nhẫn

Tối hôm đó, Duy kể lại với cô Ngọc, mắt không dám ngước lên.
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
bác ơi… Cái cô Trân… cổ làm con sợ…
Đa ngành nghề
Đa ngành nghề
Y tá:Sợ sao?
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
Cổ chạm con. Cổ nói... kỳ lắm.
Ngọc đứng chết lặng. Một lúc sau, bà đứng dậy, đóng cửa phòng lại, ngồi xuống đối diện Duy.
Đa ngành nghề
Đa ngành nghề
Y tá :Con nghe bác dặn đây
Đa ngành nghề
Đa ngành nghề
Y tá:Từ mai trở đi, nếu Trân bước vào phòng, con phải hét lên. Gào to vào. Cô sẽ đến
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
Nhưng họ sẽ tiêm con nữa…
Đa ngành nghề
Đa ngành nghề
Y tá:Không. Cô hứa. Chừng nào cô còn ở đây, không ai được đụng vào con. Nghe chưa?
Duy nhìn bà. Lần đầu tiên trong bao đêm, ánh mắt em có lại chút tin tưởng.
Thời gian trôi, Duy vẫn bị nhốt. Không ai quan tâm đến việc thẩm định lại hồ sơ. Gia đình đã bỏ mặc. Bác sĩ quên tên em.
Đa ngành nghề
Đa ngành nghề
Y tá :Hôm nay con sống thêm được một ngày. Tốt lắm.
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
Bác có nghĩ… một ngày nào đó… con được ra ngoài không?
Ngọc không trả lời. Bà chỉ nắm tay em.
Đa ngành nghề
Đa ngành nghề
Y tá:Con là người. Và chừng nào còn người, thì còn hy vọng. Cô ở đây. Cô chưa đi đâu cả.
Cô Trân ngày càng táo tợn. Cô ta thích cảm giác được “nói chuyện” với Duy khi không ai để ý, nhất là lúc cô Ngọc đi chỗ khác vài phút
Hồng Trân
Hồng Trân
Em lớn rồi mà, đúng không? Đừng giả bộ ngây thơ nữa.
Cô ta thì thào khi cúi sát xuống đưa thuốc
Hồng Trân
Hồng Trân
Cô biết em thông minh, không giống lũ điên kia
Cô ta vừa thì thào vào tai em tay không yên mà xoa xoa má rồi ngực
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
/run rẩy/
Tối hôm đó, mưa rất lớn. Những tia chớp xé toạc bầu trời như lưỡi dao trắng. Duy co người trong chăn, mắt nhìn ra cửa. Cô Ngọc đã hứa sẽ quay lại sau 10 phút — chỉ lên văn phòng bác sĩ ký hồ sơ. Nhưng đã hơn 30 phút rồi. Không ai đến.
Và rồi, tiếng bước chân vang lên — không phải nhịp quen thuộc của cô Ngọc, mà nhẹ và ngắn hơn. Kèm theo đó là mùi nước hoa ngọt gắt, len lỏi vào trong cánh cửa mở hé.
Hồng Trân
Hồng Trân
Chào cưng
Hồng Trân
Hồng Trân
Hôm nay chỉ có hai ta.
Duy lập tức bật dậy, lùi về phía góc tường. Tay em run, nhưng mắt mở to, đầy cảnh giác.
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
Cô Ngọc sẽ quay lại ngay thôi.
Em nói, giọng không còn run như mọi lần.
Trân cười khẽ, đóng cửa lại, khóa từ bên trong.
Hồng Trân
Hồng Trân
Cô Ngọc bận lắm. Có người giữ cổ lại trên văn phòng mà.
Cô ta ngồi xuống giường em, kéo khay thuốc sang một bên
Hồng Trân
Hồng Trân
Hôm nay cô muốn kiểm tra… kỹ hơn một chút.
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
Đừng…/ thở gấp, tim đập dồn./
Hồng Trân
Hồng Trân
Đừng gì?/cúi xuống sát mặt em/Em sợ? Sao em sợ? Em đâu có điên. Em biết cô muốn gì mà.
Cô ta đưa tay ra, chạm vào cổ áo bệnh nhân của Duy. Em giật lùi nhưng bị ép sát tường.
Hồng Trân
Hồng Trân
Mấy tháng nay, em chỉ có một người nói chuyện cùng… Cô Ngọc? Nhưng cô già rồi, chậm rồi. Cô ấy không hiểu em đâu. Cô hiểu
Trân tiếp tục lấn tới, bàn tay vuốt dọc theo cánh tay em, rồi siết lại ở cổ tay nhỏ xíu, xanh xao. Duy cắn răng, nước mắt chực trào nhưng không rơi.
Hồng Trân
Hồng Trân
Em thông minh. Em biết nếu em hét lên, tụi kia sẽ vào tiêm em ngủ tới sáng. Nên em sẽ im… đúng không
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
…Tôi không hét…
Hồng Trân
Hồng Trân
Ừ. Giỏi lắm/cười/
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
…Tôi cắn.
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Duy cắn mạnh vào cổ tay Trân, m.áu bật ra
Cô ta rú lên, buông tay.
Hồng Trân
Hồng Trân
Đồ khố.n!!/tát em/
Cô ta nhìn ánh mắt Duy — không còn là thằng bé ngoan ngoãn im lặng như trước. Trong đó là lửa. Là sự phản kháng. Là cảnh báo.
Cô ta khựng lại, thở gấp. Rồi nhếch môi, gằn từng chữ
Hồng Trân
Hồng Trân
Được. Mày nhớ đó. Chuyện này chưa xong đâu.
Cánh cửa đóng lại. Căn phòng trở về với sự im lặng đặc quánh.
Duy ngồi sụp xuống sàn, toàn thân run lên. Nhưng em không khóc. Lần đầu tiên, em không để ai đụng vào mình mà không chiến đấu.
Em biết cô ta sẽ không bỏ qua vẫn sẽ cố gắng dụ dỗ em nhưng em biết mình có thế phản kháng lại
Mười lăm phút sau, bác Ngọc quay lại, mặt thất thần
Đa ngành nghề
Đa ngành nghề
Y tá :Duy?! Con… con không sao chứ?
Bà lao vào phòng, thấy em đang ngồi tựa lưng vào tường, trán mướt mồ hôi, má có dấu đỏ, nhưng vẫn nguyên vẹn.
Đa ngành nghề
Đa ngành nghề
Y tá:Chúng nó giữ bác trên văn phòng, giả bộ đưa hồ sơ sai…
Duy ngẩng lên, giọng khản đặc
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
Không sao. Cô không tới được… nhưng con cũng không để nó làm được gì.
Ngọc quỳ xuống ôm em vào lòng, siết thật chặt. Bà thầm thì, mắt rưng rưng
Đa ngành nghề
Đa ngành nghề
Y tá :Con giỏi lắm. Con vẫn còn ở đây. Vẫn là con
Trân không bị tố cáo, không bị sa thải
Sau hôm Duy cắn Trân, mọi thứ tưởng như sẽ dừng lại. Nhưng Trân chỉ lui vài bước, chứ không bỏ cuộc.
Cô ta trở lại, nhẹ nhàng hơn, mượt mà hơn, nguy hiểm hơn.
Hồng Trân
Hồng Trân
Chị xin lỗi
Hồng Trân
Hồng Trân
Chị có phần sai, nhưng em cũng làm chị đau lắm đó nha.
Duy không đáp. Em đã học cách không nói. Không phản ứng. Không cho cô ta thứ cô ta muốn.
Hồng Trân
Hồng Trân
Chị biết em không điên. Em thông minh mà. Nên đừng im lặng kiểu đó. Người ta nhìn vô lại tưởng em bị gì thật á
Lúc ấy, Trân đang đứng gần quá. Tay cô ta chạm vào gáy em khi chỉnh lại áo bệnh nhân. Duy không dám cử động. Em hiểu — nếu vùng vẫy, nếu hét lên, họ sẽ lại tiêm. Sẽ lại nhốt.
Ở cái bệnh viện này, ai to tiếng là thua.
Sau vài hôm “hiền lành”, Trân lại bắt đầu “thử” em.
Hồng Trân
Hồng Trân
Cô Ngọc nghỉ phép rồi ha? Vậy giờ chỉ còn chị chăm em
Duy chỉ gật. Em không dám tin ai nữa. Kể cả cô Ngọc. Người lớn hứa nhiều, nhưng rốt cuộc đều biến mất.
Hồng Trân
Hồng Trân
Nếu em ngoan, chị sẽ xin bác sĩ chuyển em lên khu mở. Ở đó có cửa sổ. Có nắng. Không cần khoá tay ban đêm/thì thầm với em/
Duy gật. Em không có quyền từ chối.
Trân cười, tay lướt qua cổ tay em
Hồng Trân
Hồng Trân
Chị thích em vì em im lặng. Đừng làm chị thất vọng
Mỗi đêm, Duy nằm co người lại. Không dám ngủ. Em sợ nghe tiếng giày cao gót vọng lại trong hành lang. Có khi là y tá thường trực. Có khi là Trân, giả vờ “đi kiểm tra phòng”.
Có đêm, Trân ghé vào, ngồi trên giường em. Không làm gì. Chỉ ngồi. Nhìn.
Hồng Trân
Hồng Trân
Em ngủ chưa?
Duy nhắm mắt, giả vờ thở đều.
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
/giả vờ ngủ/
Hồng Trân
Hồng Trân
Biết không… Chị từng là bệnh nhân ở đây
Em không phản ứng. Nhưng tim đập mạnh.
Hồng Trân
Hồng Trân
Chị biết mùi thuốc. Mùi sợ. Mùi của người bị nhốt như con ch.ó trong chuồng
Trân cúi xuống, thì thào vào tai Duy
Hồng Trân
Hồng Trân
Nhưng chị học cách sống. Bằng cách làm chủ lũ chó khác. Em muốn làm chó hay làm chủ?
Em không trả lời. Không dám. Không thể.
-------------------
Ngày nào cũng như vậy. Duy im lặng. Cam chịu. Sống từng giờ từng phút. Những trò chạm tay, chạm vai, lời nói hai nghĩa, tiếng cười rợn gáy, ánh mắt soi mói
Không ai tin em. Không ai đứng về phía em. Em không hét. Không khóc. Không chiến đấu. Nhưng em vẫn sống.
Hồng Trân
Hồng Trân
Em nghĩ chị làm vậy vì ghét em hả? Không. Chị thích em. Em có ánh mắt của người sắp bùng cháy. Chị chỉ đang chờ coi… bao giờ em phát điên.
Duy không phát điên.
Nhưng mỗi đêm, khi đèn tắt, em khắc vào tường một dấu gạch nhỏ.
Cap( hồi bé )
Cap( hồi bé )
/gạch lên tường/*30 gạch,lại một tháng nữa trôi qua*
Mỗi vết gạch là một ngày sống sót. Không phải vì hy vọng. Mà vì thù
Khi cô Ngọc trở lại, Duy không chạy tới ôm như xưa
Em chỉ nhìn. Lặng lẽ.
bác Ngọc
bác Ngọc
Con ổn không?
Duy nhìn bà, thật lâu. Rồi gật đầu.
Ngọc siết tay em. Nhận ra cái siết đó không còn là tay của một đứa bé nữa.
Mà là tay của một người đã phải lớn lên theo cách tàn bạo nhất.
----------------------
tác giả nè
tác giả nè
đủ dài rồi á bà
tác giả nè
tác giả nè
Không ai ủng hộ :)))
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play