[Rhycap] Lớp Trưởng Mít Ướt
bạn học có sao không?
Hoàng Đức Duy
Vâng thưa cô
Nguyễn Quang Anh
Lớp trưởng chả ra hệ thống gì
Nguyễn Quang Anh
//liếc nhẹ e//
Nguyễn Quang Anh
bộ ko nghe t nói à❗
Hoàng Đức Duy
Tớ... tớ nghe mà//rươm rướm nước mắt//
Nguyễn Quang Anh
mx đấy đã muốn khóc phiền ❗
Hoàng Đức Duy
Tớ..xin lỗi//lau nước mắt//
Nguyễn Thanh Pháp
Hazz tội nghiệp duy ngồi với thk trùm trường
Nguyễn Quang Anh
m tính lau cho rách mặt luôn à?//hất tay em ra//
Hoàng Đức Duy
...//ngừng lau//
Nguyễn Quang Anh
Tch-phiền!
Nguyễn Quang Anh
Lớp trưởng gì mà mít ướt quá vậy
Hoàng Đức Duy
Tại cậu la tớ mà..
Nguyễn Quang Anh
T đã la m chx
Nguyễn Quang Anh
Mx nói có vài câu
Hoàng Thùy
Duy ra chơi lên phòng thư gặp cô cô đưa sổ cho em
Hoàng Đức Duy
Vâng thưa cô
Nguyễn Thanh Pháp
Duy đi ăn với mẹee
Đặng Thành An
Tao đói lắm rồii
Hoàng Đức Duy
ơ nhma t phải đi lấy sổ rồi mn đi trước đi
Trần Phong Hào
Biết đường hog
Nguyễn Thanh Pháp
Nhanh nhanh về với mẹ đó nhe
Hoàng Đức Duy
Vâng vâng nhanh màa bái baii
Nguyễn Quang Anh
...//nhìn theo e//
Hoàng Đức Duy
Thưa cô em vào lấy sổ ạ
Hoàng Thùy
A Duy hả này của e//đưa e//
Hoàng Đức Duy
Vânh vâng thưa cô e về ạ
Một xô nước từ trên cao đổ xuống ngay khi em vừa mở cửa bước vào
Em ướt sũng hết cả ng và em đã muốn khóc đến nơi
Nguyễn Quang Anh
Tch-Gì vậy ❗// bước lại gần e//
Hoàng Đức Duy
Hứ... hức...
Hoàng Đức Duy
Em khóc rồi em lạnh lắm
Nguyễn Quang Anh
Tch-//lấy áo khoác khoát vào ng em//
Hoàng Đức Duy
Hứ... hức...t-tại sao vậy hức.//nấc//
Nguyễn Quang Anh
Tch-Nín ❗ mít ướt cái gì//kéo em về phía sau//
Nguyễn Quang Anh
Clm❗ ai mau nói//nhíu mày//
Nguyễn Quang Anh
Tch-clm Duy nó lmj m?
Nguyễn Quang Anh
Camera để trưng ?
Nguyễn Quang Anh
M gan rồi à ?
Nguyễn Thanh Pháp
Truyện gì vậy?
Nguyễn Thanh Pháp
Duy ❗sao vậy//lo lắng nhìn em//
Trần Phong Hào
Sao ướt hết vậy
Đặng Thành An
Ai lmj m vậy Duy
Hoàng Đức Duy
Hức-hức...t..tao bị ngk đổ nước
Đặng Thành An
Má ai vậy// nhìn MN//
Nguyễn Quang Anh
Là con My
Đặng Thành An
là m lại là m sao chuyện cx có m vậy ❗//tát cô//
Trần Phong Hào
Má nó//liếc cô//
Nguyễn Thanh Pháp
M coi chừng cái mạng của m đấy
Hoàng Đức Duy
hức...hứ-c lạnh q-quá
Nguyễn Thanh Pháp
đi t dẫn m đi thay đồ
Hoàng Đức Duy
Ko có đồ...//nấc//
Nguyễn Quang Anh
Này mặc tạm đi//đưa e//
Hoàng Đức Duy
cảm hức cảm ơn
Nguyễn Quang Anh
Ra về gặp tao//nói cô//
Lê Quang Hùng
êy bây thấy gì ko?
Trần Đăng Dương
Thấy chứ cái m vừa thấy t cx thấy
Nguyễn Thái Sơn
Quang Anh nó vừa qtâm lớp học?
Nguyễn Quang Anh
Hiểu hiểu cái con cặc tụi bây
Nguyễn Quang Anh
Thấy nó tội nghiệp t thương hại thôi
Nguyễn Thái Sơn
Haz nói dối dỡ
Trần Đăng Dương
Mặt nó hiện chữ xaolon luôn ấy
Nguyễn Quang Anh
tch-im lặng cho t
Nguyễn Quang Anh
//ngước lên nhìn//
Hoàng Đức Duy
Tớ cảm ơn cậu nha Quang Anh//mỉm cười với anh//
Chàng trai nhỏ mang tên Duy đứng lặng trước khung cửa sổ, nơi những tia nắng đầu ngày len lỏi qua lớp rèm mỏng, vẽ nên một quầng sáng dịu dàng quanh thân hình mảnh khảnh ấy. Ánh sáng vàng óng phủ lên mái tóc rối nhẹ, khiến từng sợi như tơ trời óng ánh. Làn da cậu trắng mịn, dưới ánh mặt trời càng trở nên trong trẻo như sứ, phản chiếu một vẻ mong manh đến ngỡ ngàng. Đôi mắt cậu ánh lên sự tĩnh lặng, dịu dàng như mặt hồ mùa thu, còn môi thì khẽ mím lại, phớt hồng như cánh đào đầu xuân.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu không giống một học sinh, cũng chẳng giống một con người bình thường—cậu như một thiên thần lạc giữa thế gian, đẹp đẽ và thuần khiết đến mức khiến người ta không dám chạm vào, chỉ biết lặng ngắm, rồi đem lòng thương nhớ.
Hoàng Đức Duy
ể này Quang Anh//đụng nhẹ vào anh//
Hoàng Đức Duy
Sao vậy sao ko trl tớ//hơi hờn dỗi//
Nguyễn Quang Anh
À ừm ko gì ngồi đi//nhích vào trong//
Phải nói em như thiên thần ấyy
Hoàng Đức Duy
Tớ cảm ơn cậu vì giúp tớ nha mai tớ sẽ chả bộ đồ lại cho cậu//quay qua cười với anh//
Một lần nữa tim anh đã hụt một nhịp vì....Cậu ngồi dưới chiếc ghế quen thuộc trong lớp, nơi ánh nắng từ cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, phủ lên người cậu một lớp sáng vàng dịu nhẹ như tấm lụa mỏng. Khi cậu quay sang nhìn bạn cùng bàn, khóe môi chậm rãi cong lên, tạo thành một nụ cười trong trẻo và ấm áp đến lạ kỳ.
Nụ cười ấy không rực rỡ, không phô trương, chỉ nhẹ nhàng như một làn gió đầu xuân, đủ để khiến người đối diện thấy tim mình mềm lại. Ánh nắng chạm vào hàng mi dài khẽ rung, ánh lên trong đôi mắt cậu những tia sáng tinh nghịch mà chân thành. Trong khoảnh khắc đó, cậu không chỉ là một học sinh—cậu là cả một mảnh nắng nhỏ, dịu dàng mà ấm áp, khiến người ta chỉ muốn giữ lấy nụ cười ấy mãi mãi trong tim.
Nguyễn Quang Anh
À ừm ko gì//đỏ tai//
Hoàng Đức Duy
oh//quay lên//
tg_𝑩ó𝒏𝒈𝒈𐙚
Sao sao đcc koo😭
Comments
ஐ𝙅𝙖𝙣𝙜ღ
lần sau thi hong được 10 đỉm văn dỗi shop
2025-04-06
2
Chip Chip
được, ra chap chậm quá
2025-04-06
1
bún đậu mắm tôm💗
ko 10 điểm văn thì hơi tiếc nhể
2025-04-05
1