Nhạc phẩm #2 - Lồng kính.
_208' nqan.
Nhạc phẩm #2 - Lồng kính.
_208' nqan.
By : Đại Minh Tinh - Văn Mai Hương , Hứa Kim Tuyền.
Buổi chụp hình quảng bá nước hoa cao cấp tại studio ẩn giữa trung tâm thành phố. Đức Duy bước ra từ hậu trường, khoác trên mình bộ suit trắng ôm sát, đường cắt táo bạo để lộ làn da mịn màng như sứ. Ánh đèn chiếu vào khiến cậu tựa như nhân vật bước ra từ tranh vẽ.
Phía xa, Quang Anh vừa kết thúc buổi phỏng vấn. Anh không phải người mẫu, nhưng hôm nay nhận lời làm khách mời đặc biệt – chỉ vì ekip thông báo sẽ có Đức Duy.
Và khi anh thấy cậu cười.
Chỉ một nụ cười thoáng qua với nhiếp ảnh gia.
Nụ cười ngọt như đường, tự nhiên như thở – nhưng Quang Anh lại cảm thấy như có ai cầm dao rạch ngang ngực mình.
_Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy thường xuyên cười với người khác như thế à ?
Quang Anh hỏi quản lý, giọng nhẹ tênh như hỏi giờ ăn trưa.
_Nhân vật nam
Quản lý : Ờ... là kiểu thân thiện thôi, ai cũng mê. Anh biết rồi còn hỏi.
Sau hôm ấy, hợp đồng quảng cáo nối tiếp nhau được gửi tới. Từ người mẫu đến diễn viên, từ gương mặt thương hiệu đến bạn đời trong hợp đồng ngầm – mọi thứ được sắp đặt, tinh vi và kín đáo.
Đức Duy chỉ biết, dạo này lịch trình cứ bị sắp chồng lên với Quang Anh.
Quang Anh dịu dàng, trầm ổn, chăm sóc từng chút một. Anh không bao giờ giận dỗi, nhưng luôn nói kiểu nửa đùa nửa thật.
_Nguyễn Quang Anh
Đừng để anh thấy em cười với người khác nữa.
_Nguyễn Quang Anh
Đừng để anh phải giấu em đi thật kỹ.
Cho đến khi cậu thử chia tay.
_________________________
_Hoàng Đức Duy
Ừm ... Chúng ta dừng lại đi, Quang Anh.
Giọng Đức Duy run nhẹ, nhưng ánh mắt kiên định. Cậu không còn cười nữa – nụ cười ngọt ngào ngày nào đã chết đi từ lâu, thay vào đó là nét mệt mỏi chồng chất.
_Nguyễn Quang Anh
Em nói gì cơ ?
Quang Anh ngẩng đầu khỏi cuốn kịch bản còn đang dang dở, nhìn thẳng vào cậu. Không hề hoảng hốt. Không kinh ngạc. Chỉ là một ánh nhìn lạnh đến rợn người.
_Hoàng Đức Duy
Em ... em thấy mình không còn là mình nữa. Em không thể cứ sống trong một cái hộp bọc nhung mà không được nhìn ra ngoài. Em muốn tự do, muốn thở.
_Hoàng Đức Duy
Được không ?
_Nguyễn Quang Anh
Và em nghĩ rời bỏ anh là cách tốt nhất để thở ?
_Nguyễn Quang Anh
Đó là lựa chọn cuối cùng của em ?
Câu nói nhẹ như gió thoảng. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Đức Duy biết mình đã lỡ tay mở cánh cửa không thể đóng lại.
_Hoàng Đức Duy
Chỉ là -...
_Nguyễn Quang Anh
Nhưng không biết ba mẹ em sẽ thế nào nhỉ ~ ?
_Hoàng Đức Duy
A-anh định làm gì ?
_Nguyễn Quang Anh
Muốn ba mẹ an toàn, thì ngoan ngoãn.
_Nguyễn Quang Anh
Bên anh thôi.
_____________________________
Ba ngày sau, mọi lịch trình của cậu bị hủy. Hợp đồng người mẫu bị chấm dứt vô thời hạn. Điện thoại không liên lạc được với bất kỳ ai trong giới. Ngay cả ba mẹ ở quê – gọi cũng không bắt máy.
Cậu run rẩy bấm địa chỉ – là căn biệt thự ở vùng ven thành phố, nơi Quang Anh từng nói đùa :
_Nguyễn Quang Anh
Xây cho em một cái tổ để em ở luôn.
Lần này, cậu bước vào “tổ” thật rồi.
_____________________________
Căn phòng màu trắng, sàn kính trong suốt. Không cửa sổ, chỉ có một tủ kính khổng lồ ở giữa nhà – trong suốt bốn phía, kín mít và sáng rực đèn.
Một bộ ga trải giường cao cấp, nệm mềm, một chiếc ghế dài, một bàn nhỏ, tất cả như đang trưng bày... một tác phẩm nghệ thuật sống
Quang Anh cài lại chiếc vòng cổ mảnh quanh cổ cậu, luồn tay vuốt ve từ xương quai xanh đến eo.
_Nguyễn Quang Anh
Em là của anh.
_Nguyễn Quang Anh
Làm sao anh có thể để em rời đi ?
_Hoàng Đức Duy
Quang Anh, anh bị điên rồi.
_Hoàng Đức Duy
Mau thả em ra đi.
_Nguyễn Quang Anh
Anh chỉ đang yêu theo cách của mình.
_Nguyễn Quang Anh
Và nếu em không nghe lời...
Anh nhấc một thiết bị nhỏ từ ngăn tủ – giống như chiếc điều khiển từ xa.
Chiếc vòng cổ ôm trọn lấy chiếc cổ trắng mướt của em.Tạo nên cảm giác cuốn hút khó tả.
_Nguyễn Quang Anh
Chiếc máy rung em đang đeo sẽ dạy em cách làm một đứa ngoan.
Đức Duy cắn chặt môi, co người lại trong tiếng rên rỉ bị kìm nén.
_Nguyễn Quang Anh
Anh không cần em cười nữa, Duy.
_Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần em... còn ở đây. Còn thở, còn đẹp, còn mềm mại dưới tay anh.
_Hoàng Đức Duy
Đ-đồ bệnh...ah~..hoạn...ức !
_Nguyễn Quang Anh
Nhưng em là phần đẹp đẽ duy nhất còn lại trong cái điên của anh.
Cậu được đặt trong chiếc tủ kính như một món đồ chơi tinh xảo.
Ngon – nuột – thơm – trắng – căng.
_________________________
Thời gian đầu, Đức Duy gào thét trong vô vọng.
Cậu đập tay vào kính, rướn cổ hét lên đến khản tiếng, dùng mọi thứ trong phòng ném vào những bức tường vô hình ấy… nhưng không một ai đến. Không có phản hồi.
Chỉ có những camera nhỏ xíu âm thầm dõi theo cậu từng bước, từng hành động, từng biểu cảm.
Anh đến mỗi ngày, đúng giờ, đều đặn như một nghi thức.
Mang theo đồ ăn ngon. Những bộ đồ mềm mại, cao cấp, cài sẵn từng nút áo. Anh tắm cho cậu, lau tóc, thoa lotion như đang chăm da cho một món đồ xa xỉ.
_Nguyễn Quang Anh
Em hét xong chưa ?
_Nguyễn Quang Anh
Ngoan, uống miếng nước nào.
Đức Duy từng vùng vẫy, nhưng mọi nỗ lực đều bị bóp nghẹt bởi một thứ ngọt ngào giả dối đến ngột ngạt.
Chiếc vòng rung ban đầu là trừng phạt – sau trở thành công cụ thưởng – mỗi lần cậu ngoan, làm theo lời… Quang Anh sẽ vuốt tóc, hôn lên trán, và…
_Nguyễn Quang Anh
Thưởng cho cưng một đợt run nhẹ, em thích mà, đúng không ?
____________________________
Rồi Duy dần không hét nữa.
Cậu ăn đúng bữa, mặc đồ Quang Anh chọn, nằm yên trong lòng hắn mỗi tối.
Có hôm cậu nằm sấp, để anh vẽ lưng mình bằng mực xăm tạm – từng nét hoa văn đen đỏ uốn lượn.
Có hôm cậu bị bắt ngậm đồ chơi trong miệng chỉ để…
“anh chụp lại một tấm trưng bày.”
Có hôm anh buộc cổ tay cậu bằng dây lụa đỏ,
_Nguyễn Quang Anh
Em như một phần trong bộ sưu tập sống của anh – tinh tế, mềm mại và hoàn toàn… thuộc quyền sở hữu của anh.
Dần dần, Đức Duy cũng học được cách cười nhẹ – nụ cười hệt như con thú cưng nhìn chủ nhân bằng ánh mắt ướt át, trung thành.
_Hoàng Đức Duy
Anh ơi, hôm nay em ngoan không ?
_Nguyễn Quang Anh
Rất ngoan.
_Nguyễn Quang Anh
Đáng yêu như mọi khi.
_Hoàng Đức Duy
Anh đừng rời khỏi đây lâu quá nha !
_Nguyễn Quang Anh
Anh đâu nỡ bỏ món đồ yêu thích nhất của mình chứ,cừu con.
__________________________
Căn phòng trong suốt ấy dần trở thành toàn bộ thế giới của em.
Chỉ có ánh đèn mờ dịu, nhạc nền nhẹ, và sự ve vuốt thường xuyên đến nghiện.
Và lúc này, cậu không còn là Đức Duy – siêu mẫu hàng đầu nữa.
____________________________
Comments