[ 2 Ngày 1 Đêm/Anh Trai Say Hi/Tổ Đội 102 ] Không Quan Trọng
#chap 2.
_____________________________
Lại một ngày mới bắt đầu, nó thức dậy sau giấc ngủ, mệt mỏi rời khỏi giường. Ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chẳng khiến nó thấy dễ chịu hơn, ngược lại còn khiến lòng thêm trống rỗng. Căn phòng quen thuộc bỗng dưng trở nên xa lạ, lạnh lẽo. Nó lê bước vào ngày mới như thể chỉ là nghĩa vụ, không mục tiêu, không mong đợi. Cảm giác chán chường bám lấy từng hơi thở. Một ngày nữa... lại phải gắng gượng để sống trong cuộc sống màu đen này
Vết thương ở bàn tay trái hôm qua chưa lành hẳn, mỗi lần chạm nhẹ vào vẫn thấy nhói. Nó đưa tay lên nhìn, lớp da mỏng manh hằn vết đỏ sưng tấy, vết thương này là do nó tự làm bản thân mình đau
Nó không nhớ rõ mình đã làm đau bản thân khi nào, chỉ nhớ lúc đó đầu óc trống rỗng, lòng rối bời. Có lẽ là vô thức, có lẽ là một cách để cảm nhận điều gì đó thật...giữa những ngày mà mọi thứ đều trở nên tồi tệ đến như vậy
Cơn đau ở tay không khiến nó khóc, nhưng lại khiến nó im lặng hơn. Những câu nói muốn nói ra bỗng nghẹn lại trong cổ, những điều cần chia sẻ không biết bắt đầu từ đâu. Bên ngoài, xe cộ chạy tấp nập, người đông đúc, nhưng chẳng ai thấy được nỗi cô đơn âm ỉ bên trong nó, như vết thương kia không chảy máu nữa, nhưng chẳng dễ lành.
Vũ Tuấn Huy_2001
sao đứng một mình ở đây vậy?
Phan Lê Tường Linh_Angel_2001
tage? lâu rồi không gặp
Vũ Tuấn Huy_2001
bạn..có ổn không đấy?//đứng kế bên nó//
Phan Lê Tường Linh_Angel_2001
không sao đâu, mình ổn mà..//cười nhẹ//
Ổn? Ổn thế nào được, nó lại nói dối nữa rồi, chỉ để che đi những vết thương chưa lành trong tim của nó thôi. Cái cách nó cười, cái cách nó nói rằng "không sao đâu", tất cả chỉ là lớp vỏ mỏng manh che đậy những tổn thương chằng chịt bên trong. Anh nhìn thấy hết, nhưng lại chẳng thể làm gì. Đau lòng nhất không phải là nghe nó nói dối, mà là biết nó đang cố gắng mạnh mẽ đến mức tự dối mình, chỉ để không làm người khác lo
Vũ Tuấn Huy_2001
mình..lo cho bạn, trông bạn ốm đi nhiều quá, mắt bạn sưng húp lên thế kia mà bảo ổn?
Nó không nói gì chỉ im lặng nhìn xa xăm rồi quay sang hỏi Tuấn Huy một câu
Phan Lê Tường Linh_Angel_2001
bạn không ghét mình à?
Vũ Tuấn Huy_2001
//bất ngờ// tại sao phải ghét bạn?
Phan Lê Tường Linh_Angel_2001
việc mình giằng co với trâm anh trong quán cafe khiến cô ta té bị thương..
Vũ Tuấn Huy_2001
mình tin bạn không làm như thế!//giọng nói chắc chắn//
Phan Lê Tường Linh_Angel_2001
//ngạc nhiên//
Vũ Tuấn Huy_2001
bạn dâu sẽ không bao giờ tỏ thái độ khó chịu với bất kì ai trong khi họ chưa làm gì hết
Vũ Tuấn Huy_2001
lúc đó..mình thấy cô ta gây sự với bạn trước mà
Phan Lê Tường Linh_Angel_2001
bạn thấy à?
Vũ Tuấn Huy_2001
ừm, hôm đó mình cũng mua nước ở quán cafe ấy
Vũ Tuấn Huy_2001
mình tin bạn dâu, bạn dâu đừng buồn nữa nha//cười//
Phan Lê Tường Linh_Angel_2001
//mím chặt môi, hai bờ vai run lên//
Nó ôm chầm lấy Tuấn Huy, khóc òa lên như một đứa trẻ. Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa khoảng lặng, run rẩy. Tuấn Huy hoảng loạn, chẳng biết phải làm gì ngoài siết chặt vòng tay, vỗ nhẹ lên lưng nó như muốn dỗ dành cơn đau đang cuộn trào trong lồng ngực của Tường Linh
Vũ Tuấn Huy_2001
bạn dâu đừng khóc nữa.. mi--mình không biết dỗ đâu mà
Phan Lê Tường Linh_Angel_2001
huy ơi..hức--
Vũ Tuấn Huy_2001
mình đây, mình không bỏ bạn đâu mà//khẽ vuốt tóc nó//
Tuấn Huy, bên ngoài anh có chút gai góc và phong cách gây khó chịu với vài người. Nhưng đối với Tường Linh, Tuấn Huy là một người ấm áp và cực kì tinh tế
Comments
bờ chuuuu
lần đầu tiên thấy ảnh có ở trong chuyện luôn=)))
2025-04-19
1