Cô Nàng Mũm Mĩm (Parkwoojin + You)
Chapter 3
Eun Min Jeong
Chào bạn học sinh mới!! * đi tới *
Kang Yeon Ah
... * ngước lên nhìn *
Eun Min Jeong
Bạn chắc là người mới vào trường này nhỉ?!
Eun Min Jeong
Mình xin tự giới thiệu mình tên Eun Min Jeong rất vui được gặp cậu
Kang Yeon Ah
Vâng.. chào.. tôi tên Yeon Ah
Eun Min Jeong
Trông bạn xinh và mũm mĩm ấy nhỉ?!
Eun Min Jeong
Bạn có người yêu chưa?!
Kang Yeon Ah
Cô ta bị điên hả?! Mới gặp nhau tự nhiên đã hỏi mình câu đó làm gì?! * nghĩ *
Nghe xong, cô ta và lũ bạn bật cười rồi quay lại nói tiếp
Eun Min Jeong
Sao vậy, ở tuổi này cậu nên có đi là vừa vì cậu vừa mũm mĩm vừa đáng yêu mà..
Kang Yeon Ah
Vì tôi không thích
Eun Min Jeong
Ồ vậy xin lỗi nha mình lỡ nói câu tế nhị chắc người như cậu không thể có ai yêu được nhỉ?!
Cô ta và lũ bạn lại tiếp tục cười thầm chê bai tôi
Kang Yeon Ah
Xin lỗi cậu nói như vậy chẳng khác gì đang sỉ nhục người khác đấy!!
Eun Min Jeong
Ồ vậy cho mình xin lỗi nha.. *cười thầm*
Woojin đi tới ngồi phịch xuống bàn kế bên tôi
Tôi bất ngờ khi biết rằng cậu ta ngồi chung bàn với mình
Min Jeong quay sang nói với Woojin
Eun Min Jeong
Woojin à.. nãy anh không sao chứ?!
Eun Min Jeong
Lúc anh chịu phạt em thấy buồn lắm lun á...
Park Woojin
.... * lạnh lùng *
Eun Min Jeong
Chúng ta ra ngòai kiếm chút gì ăn đi Woojin!!
Woojin đứng bật dậy lạnh lùng đi ra ngòai, cô ta tỏ vẻ hạnh phúc vì được cậu ta để ý đến lời nói của mình nên đi theo
Cả đám bạn của cô ta cũng lần lượt bỏ đi
Tôi vừa thở dài vừa đi một cách oể ỏai
Kang Yeon Ah
Thế này có được gọi là cô đơn không?!
Kang Yeon Ah
Sao mình lại buồn vậy nhỉ?!
Kang Yeon Ah
Mình muốn có bạn để chơi quá đi..
Do mải lẩm bẩm trong đầu mà quên mất đường đi đụng phải một người lạ
Tôi ngẩng đầu lên xin lỗi
Kang Yeon Ah
Xin lỗi!! Mình đi không để ý..
Lee Daehwi
Không sao. * mỉm cười *
Nói xong cậu ấy tiếp tục bước đi nhìn được khuôn mặt thân thiện của cậu ấy
Bỗng dưng tôi muốn bắt chuyện với cậu
Tôi vừa vào trong nhà đã đi tới và ném cặp sang một bên góc ở ghế sofa
Ngồi phịch xuống ghế và ngả người ra sau
Kang Daniel
Con heo lười kia!!
Kang Daniel
Mới về nhà sao không lên phòng cất cặp sách thay đồ rồi xuống ăn cơm hả?!
Kang Daniel
Nằm lỳ ra đó làm gì?! * hỏi *
Daniel từ trong bếp bước ra trên người mặc chiếc tạp dề ra trách mắng tôi
Kang Yeon Ah
Cho em nằm nghỉ chút đi.. * lấy gối sofa che mặt *
Kang Daniel
Sao thế?! Lần đầu đi học không vui à
Kang Yeon Ah
.... * im lặng *
Kang Daniel
Không lẽ mới vào lớp đã có người sỉ nhục, ức hiếp rồi đúng không?!
Kang Yeon Ah
Em có thể tự xử lý chuyện này được!! * bật dậy *
Kang Daniel
Ừm.. thì tùy mày.
Kang Yeon Ah
Nhưng anh không được nói cho mẹ biết là em bị mọi người ức hiếp ở trên trường đấy!!
Kang Ae Rin (mẹ Daniel +Yeon Ah)
Ai ức hiếp vậy con?! * từ ngòai cửa đi vào *
Kang Yeon Ah
Mẹ!! * đồng thanh *
Kang Daniel
Mẹ!! * đồng thanh *
Kang Yeon Ah
À dạ không có gì đâu, chỉ là anh hai và con đang nói chuyện với nhau về vụ tìm bạn gái cho anh ấy đấy ạ!!
Kang Daniel
Cái gì?! * giật mình quay qua nhìn tôi *
Kang Yeon Ah
Anh giả bộ làm theo đi.. * thì thầm vào tai anh *
Kang Daniel
Này... * nhăn mặt *
Kang Ae Rin (mẹ Daniel +Yeon Ah)
Phải rồi ha!! Daniel à con mau kiếm bạn gái đi con!!
Kang Ae Rin (mẹ Daniel +Yeon Ah)
26 tuổi rồi còn gì.. con còn trẻ chắc sẽ có nhiều người thích con đấy
Kang Daniel
Ơ.. nhưng cái này * đơ *
Kang Yeon Ah
Phụt.. * phì cười *
Kang Daniel
Đừng có cười!! * tức giận *
Kang Ae Rin (mẹ Daniel +Yeon Ah)
Thui hai đứa đừng trêu nhau nữa chúng ta cùng vô ăn cơm đi
Thế là cả nhà chúng tôi cùng nhau ăn một bữa cơm trong suốt bữa tối hôm ấy
Tôi vừa bước vào trường mọi người ai ai cũng chú ý đến tôi nhìn chằm chằm vào tôi
Vì tôi biết là họ đang thì thầm to nhỏ với nhau về dáng hình của tôi
Đang đi bỗng dưng có một trái bóng ở đâu bay ra lao thẳng về phía tôi
Tôi chưa kịp bắt lấy trái bóng thì nó đã rớt thẳng và trúng ngay đầu của tôi
Khiến tôi ngã lăn ra đất và bị thương
Kang Yeon Ah
Ôi trời ơi!! Mình bị thương rồi..
Mấy người gây họa ở phía xa nhìn chằm chằm về phía tôi, tôi nhận ra điều đó lập tức đứng dậy
Rồi ném lại về phía họ khiến cho một đứa không thể bắt lấy được trái bóng phải đi kiếm về
Một đứa trong đám đang định chửi lại tôi thì..
Kang Yeon Ah
Chúng bây không biết tìm chỗ mà chơi à?!
Kang Yeon Ah
Định khiến cho bà bị thương à đừng có mà mơ !!
Nói xong tôi bực bội bước đi đến phòng y tế kiểm tra vết thương trên chân của tôi
Để lại đám con người gây họa sợ hãi đến tột độ
Kang Yeon Ah
Sao hôm nay mình lại xui thế nhỉ?! Bực quá đi!!.. * bức xúc *
Vừa lải nhải vừa bước vào phòng y tế tôi bắt gặp một người nào đó
Cậu ấy hình như đang tìm thứ gì đó trong phòng
Kang Yeon Ah
À.. bạn ơi?! Cho hỏi cô y tế có ở đây không?!
Park Jihoon
À ừ.. cô ấy nói có việc gì đó cần phải ra ngòai tí cô ấy sẽ quay lại
Kang Yeon Ah
Òm.. mà cậu đang tìm gì thế?!
Park Jihoon
Là hộp băng trị thương
Park Jihoon
Mình bị đứt tay khi làm việc ấy mà..
Kang Yeon Ah
Vậy.. mình tìm giúp cậu..
Thế là tôi cùng cậu ấy tìm hộp băng trị thương
Tôi bắt đầu thấy nó nằm ở trên tủ đồ đựng thuốc nhưng vì nó ở quá cao nên tôi đã đi tìm ghế và bước lên lấy
Jihoon nhận ra điều đó liền nhìn về phía tôi
Sau khi tôi lấy được chiếc hộp tôi vui mừng khôn xiết vì mãi chú ý đến nó nên chiếc ghế mất thăng bằng
Mà khiến tôi chuẩn bị ngã xuống đất nhưng cũng hên là Jihoon đỡ được nên tôi không sao
Đột nhiên chẳng hiểu sao ánh mắt của tôi và Jihoon chạm vào nhau khiến cho cả hai đều giật mình mà ngã xuống một lượt
Kang Yeon Ah
Xin lỗi.. cậu không sao chứ?!
Park Jihoon
À không sao mình ổn..
Kang Yeon Ah
Xin lỗi mình có nặng quá không ?! Lúc nãy mình không biết đã ngã vào người cậu rồi..
Park Jihoon
Không sao đâu mình thấy bình thường mà.
Kang Yeon Ah
Hộp băng trị thương đây!! * vui vẻ đưa cho cậu *
Park Jihoon
À ừ.. Cảm ơn cậu..* cầm lấy *
Sau khi Jihoon cầm lấy hộp cậu liền lấy miếng dán băng lên ngón tay mình nhưng mãi không được
Kang Yeon Ah
Để tớ giúp cậu
Park Jihoon
Cảm ơn cậu lần nữa..
Sau khi băng xong tôi vui vẻ mỉm cười nhìn cậu khiến cho tim cậu rung rinh liên hồi
Sau đó tôi lại liền lấy hộp băng trị thương ra tìm bông gòn rồi cho thuốc vào đó
Park Jihoon
Cậu làm gì vậy ?!
Kang Yeon Ah
Mình bị thương ở chân.. hì hì..
Park Jihoon
Vậy để mình giúp lại cậu..
Sau đó cậu ngược lại giúp tôi băng bó vết thương ở chân
Sau khi làm làm xong cậu liền ngẩng lên nhìn tôi
Park Jihoon
Mà sao cậu lại bị thương nặng vậy?! Vết thương trầy xước hơi bị nhiều đấy?!
Kang Yeon Ah
Vậy ư?! Sao tớ chẳng thấy đau gì hết nhỉ ?!
Kang Yeon Ah
Mà thôi.. cũng cảm ơn cậu vì giúp mình băng bó vết thương ở chân mình.
Kang Yeon Ah
Mình đi đây tạm biệt cậu..
Park Jihoon
Ừm.. không có gì tạm biệt cậu..
Nói xong tôi vui vẻ bỏ đi, đột nhiên cậu bất chợt mỉm cười với sự hồn nhiên của tôi
Comments