[DanJay-JayDan] ĐƠN PHƯƠNG? [Tổng Hợp Cp] _Lookism_
[DanJay]Bí mật(ABO)_1_
⚠️ Daniel 1 cơ thể ⚠️
⚠️ ABO nên có thể sẽ có chút H (ko có em pé đâu) ⚠️
Trong thế giới Omegaverse,mọi thứ thật phức tạp. Alpha thì kiêu ngạo , Beta thì trung lập (nhưng hơi nhạt, chiếm phần đông dân số nhưng để làm tầng lớp lãnh đạo thì rất khó), Omega thì dễ thương nhưng cũng dễ "xiêu lòng", và Enigma... à, Enigma thì không ai hiểu nổi họ nghĩ gì, kiểu như "bí ẩn ngàn lớp" (tuy chỉ chiếm khoảng 1-2% dân số ,nhưng đều thuộc tầng lớp người bình thường không thể chạm tới) .
để tăng thêm sự phức tạp cho cái thế giới chết tiệt này còn có đặc tính về "trội" và "lặn".Mỗi giới tính có những đặc tính "trội" và "lặn" riêng biệt.
Nói là vậy nhưng cuối cùng cũng chỉ là định kiến, muốn kiếm từ ngoài kia 1 alpha ngu ngốc, hay 1 omega mãnh mẽ, lãnh đạm cũng không hề khó, vì mỗi người là một cái thể riêng biệt, và họ có quyền quyết định cuộc đời của họ chỉ cần họ đủ cố gắng.
Giống như Daniel đây của khoa thời trang này
Cậu trai Alpha ngồi trong lớp học, vẻ ngoài mạnh mẽ như có như không bị che lấp dưới lớp đồng phục, còn lại bên ngoài chắc chủ có những nét mềm mại tinh tế. Những sợi tóc đen rủ xuống khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một thế giới cảm xúc. Dù đang thẫn thờ, vẻ đẹp của cậu vẫn tỏa sáng một cách tự nhiên, khiến người đối diện không thể không chú ý, và cũng không thể không tự hỏi liệu cậu có đang mơ về một thế giới không có bài tập về nhà hay không.
Vì sao ư? nếu chỉ nhìn bề ngoài và cái mác "alpha trội" không ai nghĩ cậu là một đứa không có đầu óc cả , nhưng chỉ cần tiếp xúc đủ lâu chả ai lại không nhận ra rằng cậu chỉ đơn giản là "đầu óc... Tứ chi phát triển" mà thôi.
Daniel Park (lớn)
(Sao thế giới đã sinh ra mình còn sinh ra bài tập về nhà làm gì vậy?...)
tay cậu đang mỏi nhừ rồi vì vừa rồi phải cặm cụi rồi chép 10 trang giấy ,với một trang ít nhất 300 chữ
Nguyên nhân nằm ở câu hỏi
Daniel Park (lớn)
Haaaaaaaaaaaa
Một tiếng thở dài thường thượt vang lên, rồi cậu nằm hẳng ra bàn chứ không ra vẻ nữa...
Daniel Park (lớn)
Jayyyyyyyyy
Daniel Park (lớn)
Tại sao vậy hả!??
Daniel Park (lớn)
Tại sao ?
Daniel Park (lớn)
Tại sao cậu không nhắc tớ là có bài tập hảaa
Daniel Park (lớn)
có á?Tối qua sao?Thế sao ban sáng cậu không hỏi tớ lạiiii? Cậu không quan tâm gì đến tớ cả huhu
Như thường lệ cậu quay xuống càu nhàu với cậu bạn thân (thật ra chỉ mới quen năm nay vì cậu thấy tò mò về cậu bạn trầm tính này,bắt chuyện thì thấy cậu ấy rất tốt bụng và ấm áp nữa... nên cứ thế cậu đeo bám người ta luôn...) của mình,
không biết cậu bạn bàn dưới nói gì mà cái mặt như nồi cháo thiêu của ảnh rạng rỡ hẳng ra
Daniel Park (lớn)
thật sao 😆😆✨✨✨
Daniel Park (lớn)
Hêhe tớ biết cậu thương tớ nhất mà😚😚😚😚
Giữa khu vui chơi rực rỡ ánh đèn và âm thanh huyên náo, Daniel đi trước, dáng bước nhẹ nhàng như trôi giữa đám đông. Cậu cười, đôi mắt ánh lên dưới quầng sáng đủ màu của vòng đu quay, làn da gần như phát sáng—vẻ đẹp thanh thoát và mơ hồ khiến người ta không thể rời mắt. Có gì đó vừa trong trẻo, vừa không thuộc về thế giới ồn ào này. Phía sau, Jay lặng lẽ bước theo, bàn tay bị Daniel nắm kéo đi nhưng vẻ mặt vẫn trầm tĩnh, như đang quan sát mọi thứ từ một khoảng cách vô hình. Họ nổi bật giữa dòng người—một người như ánh đèn sân khấu, người kia như cái bóng không rời, yên tĩnh mà không hề lu mờ.
đang phân vân không biết chơi gì trước, thì Daniel như nhớ ra gì đó mà đập tay cái bốp, khiến đi phía sau Jay hết cả hồn
Daniel Park (lớn)
Đi nhà ma đi, Jay!
Daniel nghiêng đầu, nụ cười cong lên nghịch ngợm.
Daniel Park (lớn)
Tớ muốn thử cảm giác sợ thử xem.
Jay nhìn cậu một lúc, môi mím lại.
Daniel bật cười, ánh mắt cong cong như biết rõ câu trả lời.
Daniel Park (lớn)
Tớ biết cậu không thích chỗ tối. Nhưng yên tâm, tớ sẽ nắm tay cậu suốt mà.
Jay lắc mạnh đầu như muốn phản bác sự thật đó.. Lúc này không phải lúc để lòng tự tôn trỗi dậy, nhưng biết sao giờ, đứng trước người mình thầm mến thì cái tôi lúc nào cũng không yên tĩnh được.
Daniel thật ra chỉ muốn trêu cậu bạn thân một chút ,rồi kéo đi mua kẹo hay chơi gì đó nhẹ nhàng ,nhưng thấy cậu ấy phản ứng như vậy không hiểu sao cậu lại càng muốn "bắt nạt" cậu ấy hơn.
Và thế là họ bước vào ngôi nhà có tấm biển "nhà ma" to tướng cùng với mấy người khác. Bên ngoài nhìn vào thays nó cũng chỉ bình thường nhưng vào mới biết, bên trong hệt như một mê cung tối om, nơi ánh sáng yếu ớt và âm thanh gào thét vọng lại từ loa được người ta khéo léo che giấu. Daniel đi trước, vẫn nắm tay Jay cho đến khi một bóng nhân viên hóa trang bất ngờ nhào ra, giữa tiếng hét và hỗn loạn, tay họ tuột khỏi nhau do va chạm và xô đẩy...
Chỉ có tiếng cười ma quái vang dội. Không có ai trả lời ngoài những hành lang tối, ngoằn ngoèo, và khoảng trống.
JayHongism 😋🙌🏻
chap này chủ yếu giới thiệu về thg với tính cách nhân vật nên cũng ko có j nhiều nhể,... Mà kệ ik trên 1k chữ tôi đăng roiif 😹😹😹😹
JayHongism 😋🙌🏻
Đang bị mê DanJay á mà thôi nốt truyện này sẽ là JayDan hehe😋😋😋✨✨✨✨✨
JayHongism 😋🙌🏻
chap này có phần là tui triển khai ý tưởng rồi bắt con AI nó sữa chính tả nên nhìn nó bớt sai chính tả hẳng ra 😭🙏🏻🙏🏻🙏🏻
Comments
Aoi-Kun
Con quỷ m ra truyện nhanh lên cho t đang hóng ABO vãi l
2025-04-30
1