[Lee Yoon Seo°Go Kyung Jun] Kẻ Gây Rối Và Cô Học Bá
Chap2_ Trực Nhật Và Cơn Ác Mộng Mang Tên "Go Kyung Jun"
> Đôi khi số phận không cần quá nghiêm túc – nó chỉ cần… lịch trực nhật thôi.
[Chiều thứ hai, bảng phân công trực nhật dán trước lớp]
Lee Yoon Seo
/chỉ tay vào bảng, cau mày/
Khoan đã...tớ trực nhật với ai thế này?
Oh Jung Won
/nhăn mặt nhìn vào/
A... Chết rồi, là cái tên Kyung Jun á. Cậu đúng kiểu " số nhọ " luôn ấy Yoon Seo à...
Cô đang chưa kịp buồn bã thì cái tên đấy khoác ba lô lại còn huýt sáo lướt ngang qua.
Go Kyung Jun
Ơ kìa, số nhọ là tôi mới đúng chứ? Trực với học bá, chắc dọn lớp xong phải làm thêm bài kiểm tra IQ luôn quá.
Cô khoanh tay và liếc cậu.
Lee Yoon Seo
Cậu không cần mỉa mai. Chỉ cần cậu không biến lớp thành cái bãi rác thì tớ đã cảm ơn rồi!
Go Kyung Jun
/nhún vai/
Tôi còn định kéo cả loa vào bật nhạc cho vui ấy chứ!
Nói rồi cậu bước đi trong sự tức giận của Yoon Seo...
Lee Yoon Seo
Hic... Jung Won mai ở lại chờ tớ trực đi...
Oh Jung Won
Cũng muốn lắm chứ... Nhưng mà tớ đi học rồi...
Oh Jung Won
Thôi đành chấp nhận đi Yoon Seo...
Lee Yoon Seo
Oaaa, sao lại khổ thế này hả trời!!
>> Chiều hôm đó, khi lớp đã tan hết. Hai kẻ đối đầu “định mệnh” bắt đầu ca trực đầu tiên cùng nhau.<<
Lee Yoon Seo
/cầm chổi, quét gọn về một góc/
Cậu quét bên kia đi. Nhanh lên, tớ còn phải về học bài nữa!
Go Kyung Jun
/ngồi gác chân lên bàn, mắt lim dim/
Chậc...lại bài à. Cậu có biết lúc này gọi là "giờ vàng" để thư giãn không?
Cô dừng chổi lại vài giây, sau đó ngước lên nói với cậu:
Lee Yoon Seo
Cậu đứng lên lau bảng. Tớ đếm đến ba. Một...
Cậu cười nhẹ, đứng dậy từ từ.
Go Kyung Jun
Biết rồi. Học bá dữ chưa từng thấy.
Lee Yoon Seo
Cậu đúng là...phiền phức nhất lớp. /tự nhủ nhỏ/
Cô nói nhỏ chỉ vừa đủ một mình bản thân nghe được. Vậy mà, cái tên ấy lại nghe thấy mới hay ấy chứ.
Go Kyung Jun
Phiền...vậy mà vẫn cứ để ý hoài hen?
Lee Yoon Seo
/cứng họng vài giây/
Tớ để ý cậu là vì vấn đề, không phải vì quan tâm!
Cậu dừng tay lại, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt cô.
Go Kyung Jun
Cậu chắc chứ?
Lạ chút là ánh mắt cô có hơi chệch đi mà nói nhỏ thay vì thẳng thừng phản biện.
>> Gió từ hành lang thổi vào làm tung vài mảnh giấy vụn. Căn phòng học trống trơn nhưng lại không yên tĩnh như mọi hôm. Không phải vì tiếng cãi vã, mà vì sự im lặng… có chút kỳ lạ.
Kyung Jun nhìn sang Yoon Seo – một cái nhìn thoáng hơn, lâu hơn. Có gì đó… hơi mềm hơn trong ánh mắt cậu.<<
Cậu gãi đầu, giọng hạ xuống hẳn.
Go Kyung Jun
Tôi cũng không muốn làm phiền cậu đâu. Nhưng nếu tôi không làm vậy, tôi với cậu… đâu có nói chuyện?
Nói đến đây cô bỗng giật mình, ngẫng đầu lên.
Lee Yoon Seo
N-này, cậu đang nói gì vậy?
Go Kyung Jun
/quay mặt đi, cười trừ/
Thôi, không gì. Dọn tiếp đi nhỏ mọt sách, trước khi tôi đổi ý quăng rác vào bàn cậu.
Lee Yoon Seo
/lườm/
Đúng là chẳng thể nghiêm túc nổi quá hai câu...
>> Tiếng chổi, tiếng giẻ lau bảng, tiếng gió lùa. Không ai nói nữa. Nhưng trong lòng mỗi người – hình như có chút gì đó không giống mọi ngày.<<
Lee Yoon Seo
/sách cặp bước ra cửa trước/
Ngày mai cậu nhớ đến đúng giờ đó. Nếu cậu trễ, tớ báo cô chủ nhiệm!
Go Kyung Jun
/tựa lưng vào khung cửa, nhìn theo/
Cậu...nhớ nhắc tôi bằng tin nhắn, cho chắc.
Lee Yoon Seo
/quay lại nhíu mày/
Tớ không có thói quen nhắn tin cho những kẻ phiền phức như cậu!
Cậu cười nhẹ, bỏ tay vào túi áo rồi ngước mặt lên nói với cô:
Go Kyung Jun
Nhưng tôi thì lại đang thấy phiền vì không được cậu nhắn nè.
Cô chưa kịp trả lời thì cậu chạy vội xuống cầu thang mà để cô lại bơ vơ trước câu nói khó hiểu này của cậu.
Comments
giham.
ê ra tiếp đi bà😭🤲
2025-06-10
0