[Countryhuman/AllVietNam? /HaremVietNam] Thế Giới Trong Trái Tim Em
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên
Việt Nam bước ra khỏi nhà, nơi vừa mới trở thành tổ ấm tạm thời trong một thế giới mà cậu chẳng thể nào hiểu rõ. Mặt trời đã lên cao, không khí trong lành và có một sự yên tĩnh khác thường. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, và tất cả những gì cậu biết là phải làm quen với thế giới này, nơi cậu sẽ phải đối diện với 22 nam chính.
Cậu đi bộ đến trường, một trường học quốc tế mang tên Liên Quốc, nơi mà tất cả những quốc gia trong dàn harem sẽ học cùng nhau. Đây là môi trường hoàn toàn khác biệt, nơi tất cả những người cậu sẽ gặp đều có một vẻ ngoài và tính cách đặc biệt, hứa hẹn một cuộc sống đầy thử thách và… có lẽ là cả tình cảm phức tạp.
Khi bước vào khuôn viên trường, cậu đã cảm thấy cái nhìn của không ít người đổ dồn về phía mình. Những cặp mắt đó, không phải ai cũng giống nhau. Một vài người thì thờ ơ, trong khi những ánh mắt khác lại chứa đầy sự tò mò, như thể đang đoán già đoán non về sự xuất hiện đột ngột của Việt Nam ở đây.
Một tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học bắt đầu. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi đi về phía lớp học, nơi mà cậu sẽ gặp những nhân vật đầu tiên trong dàn harem.
Lớp học được chia thành các bàn đơn, nhưng có một số bàn lớn dành cho những người đặc biệt. Khi Việt Nam bước vào, ánh mắt của cả lớp đều dừng lại một chút, rồi nhanh chóng chuyển hướng.
Một giọng nói vang lên, đầy tự tin và lạnh lùng. Cậu ngước mắt lên, nhìn thấy Japan – một người có vẻ ngoài điềm tĩnh, mái tóc trăng mượt buông xuống như chiếc áo choàng, đôi mắt sáng nhưng đầy chiều sâu.
Cậu có thể cảm nhận được rằng, dưới cái vẻ bình thản này là một trí tuệ sắc bén và sự thấu hiểu thế giới mà không phải ai cũng có.
Cậu mỉm cười, cố gắng làm quen, dù trong lòng có chút bối rối.
Japan khẽ nhíu mày, rõ ràng là không ngờ đến cái tên này
Japan
Lần đầu tiên nghe thấy. Cậu có thể ngồi ở đây
Anh chỉ vào bàn cạnh mình, rồi nhanh chóng quay đi, ánh mắt lại dõi về phía những tờ giấy trên bàn.
Việt Nam im lặng, ngồi xuống và không thể không cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cậu nhìn quanh lớp học. Cuba và Russia đang nói chuyện, giọng Cuba ấm áp, mang vẻ tự tin nổi bật, trong khi Russia lại khá lạnh lùng, chỉ mỉm cười nhàn nhạt nhưng không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Cuba
Chào cậu, tôi là Cuba
Một giọng nói nồng nàn vang lên từ phía sau. Viết Nam quay lại và bắt gặp ánh mắt của Cuba, đôi mắt màu xanh như đại dương rộng lớn, nụ cười lấp lánh.
Cuba
Mới tới à? Nếu cậu cần gì, cứ nói. Mình rất sẵn lòng giúp đỡ
Việt Nam gật đầu, cảm nhận được sự nhiệt tình từ Cuba, nhưng có một cảm giác khác biệt khi so với Russia. Russia chỉ lặng lẽ quan sát từ xa, giống như một con sói trong bóng tối, không vội vàng tiếp cận nhưng luôn sẵn sàng nếu có ai đó xâm phạm lãnh thổ của anh ta.
Việt Nam trả lời, rồi không quên liếc nhìn những người còn lại trong lớp học.
Ukraine, ngồi ở hàng bàn phía sau, vẫn chăm chú vào cuốn sách của mình. Mái tóc vàng dài, đôi mắt sáng như bầu trời mùa xuân. Nhưng dù vẻ ngoài hiền hòa đến thế, lại có điều gì đó bí ẩn, như thể cậu ta đang giấu giếm một phần nào đó trong trái tim mình.
Trong khi đó, America – một chàng trai cao lớn, với vẻ ngoài cực kỳ nổi bật và tự tin, đang đứng ở cửa lớp, nói chuyện rôm rả với một vài người khác, tay khoanh lại trên ngực, vẻ mặt lúc nào cũng như thể cậu ấy đang sở hữu cả thế giới.
America
Chào cậu, bạn mới à?
America quay lại, nở nụ cười rộng.
America
Mình là America. Cậu sẽ thích học ở đây, có thể sẽ có những cuộc gặp gỡ rất… thú vị.
Việt Nam không thể không cảm thấy một cảm giác gì đó từ cái nhìn của America, một sự tự tin mà đôi khi có thể biến thành kiêu ngạo. Tuy nhiên, có một sức hút rất riêng từ anh ta.
Khi Việt Nam bắt đầu cảm thấy mình đã quen với không khí của lớp học, một tiếng chuông báo giờ học lại vang lên. Mọi người quay lại chỗ ngồi của mình, và lớp học trở lại yên tĩnh, chỉ có tiếng bút viết và tiếng thở đều đặn của học sinh. Mọi ánh mắt đều hướng về bảng đen, nhưng trong lòng mỗi người đều chứa đựng một câu chuyện riêng, một bí mật chưa được giải đáp.
Việt Nam chợt nhận ra rằng, mình không chỉ là một học sinh năm hai bình thường. Mình là nhân vật chính, và trong suốt năm học này, những trái tim của các quốc gia sẽ dần được mở khóa. Câu chuyện chỉ mới bắt đầu.
Lớp học giờ đã ổn định lại, mọi người đều quay về vị trí của mình, nhưng Việt Nam vẫn cảm thấy những ánh mắt không ngừng quan sát mình. Cậu cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng tâm trí lại cứ lẩn quẩn quanh những người mà cậu vừa gặp.
Giọng giảng của thầy giáo vang lên, nhưng Việt Nam lại chẳng thể nào nhớ nổi nội dung. Những ánh mắt của Russia, America, và Japan cứ quanh quẩn trong đầu cậu, như thể mỗi người đều có một bí mật riêng mà cậu không thể giải mã ngay được. Nhưng điều kỳ lạ là, mỗi khi cậu nhìn về phía họ, họ lại dường như nhận ra, và ánh mắt ấy... luôn mang một sự thách thức, như thể đang kêu gọi cậu bước vào thế giới của họ.
Russia
Cậu làm gì thế, Việt Nam?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, làm cậu giật mình. Russia đang đứng ngay cạnh bàn cậu, đôi mắt như một hồ nước đóng băng, không có chút cảm xúc.
Việt Nam ngước lên, cảm thấy hơi bối rối.
Việt Nam
Tôi… chỉ đang suy nghĩ một chút.
Cậu mỉm cười gượng gạo, không muốn để lộ ra sự lạ lẫm của mình.
Russia
Cẩn thận, đừng để suy nghĩ chiếm hết thời gian của mình
Russia nói, giọng vẫn lạnh lùng như thế, nhưng không có sự thù địch.
Russia
Ở đây, không ai có thể chạy trốn khỏi thực tế
Việt Nam không biết phải đáp lại thế nào, chỉ biết gật đầu một cách lịch sự.
Khi Russia quay đi, cậu lại nhìn sang phía Ukraine – người đang ngồi im lặng, chăm chú vào cuốn sách. Ukraine không phải kiểu người dễ gần, ít nói và rất tập trung vào mọi thứ mình làm. Tuy nhiên, từ cách mà cậu ấy giữ một khoảng cách với mọi người, có thể nhận ra Ukraine không phải là người dễ bị lung lay.
Mặc dù không trực tiếp tham gia vào cuộc trò chuyện với Russia và Cuba, Ukraine vẫn theo dõi mọi chuyện rất kỹ càng. Những ánh mắt của cậu ấy có thể nói lên rất nhiều điều mà không cần một lời nào.
Cùng lúc đó, France bước vào lớp, làm không khí dường như thay đổi ngay lập tức. Với vẻ ngoài cuốn hút, phong thái tự tin đầy kiêu hãnh, France nhìn qua Việt Nam như thể nhận ra sự tồn tại của cậu từ rất lâu rồi, mặc dù hai người chưa từng gặp mặt.
France
Cậu mới phải không?
France hỏi, giọng nói nhẹ nhàng và có chút quyến rũ, điềm tĩnh như thể đã biết rõ mọi thứ sẽ xảy ra.
France
Chắc hẳn cậu đã có một ấn tượng rất đặc biệt về nơi này rồi, đúng không?
Việt Nam chỉ có thể gật đầu, cảm giác như bị cuốn hút bởi một thứ gì đó mạnh mẽ và rất riêng từ France. Cậu ấy không chỉ là người nổi bật nhất trong lớp mà còn là người mà mọi ánh mắt đều đổ dồn vào. France cười nhẹ, rồi lại quay đi, bỏ lại một ấn tượng khó quên trong lòng Việt Nam.
Ngay lúc đó, South Korea bước vào lớp. Cậu ấy có vẻ như là người vui vẻ và dễ gần nhất trong số những người Việt Nam vừa gặp. Với nụ cười sáng lạng và ánh mắt đầy năng lượng, South Korea nhanh chóng đi đến chỗ trống bên cạnh Việt Nam.
South Korea
Chào cậu! Mình là South Korea
Cậu ấy nở một nụ cười tươi tắn, mắt sáng lấp lánh.
South Korea
Cậu có ổn không? Tôi thấy cậu có vẻ như chưa quen với tất cả mọi thứ ở đây.
Việt Nam cảm thấy một luồng cảm xúc lạ lùng từ sự nhiệt tình của South Korea. Đôi mắt của cậu ấy như ánh sáng mặt trời, dễ chịu và ấm áp.
Việt Nam
Chỉ là… tất cả ở đây có vẻ hơi mới mẻ.
South Korea cười khúc khích, rồi nghiêng đầu một chút.
Hệ Thống Công Lược/Lược
[Đừng lo. Được làm quen với tất cả mọi người ở đây là một chuyện khá thú vị đấy. Tôi đảm bảo cậu sẽ không cảm thấy nhàm chán đâu]
Việt Nam lại mỉm cười, lần này có phần chân thành hơn. Cậu cảm thấy một chút an tâm khi có một người bạn mới dễ gần như South Korea. Dù sao, đây cũng là một khởi đầu cho những cuộc gặp gỡ tiếp theo.
Một lúc sau, Germany bước vào lớp. Với vẻ ngoài vững vàng và khí chất kiên định, Germany dường như là một trong những người có sức hút mạnh mẽ nhất, dù không hề cố gắng. Ánh mắt của anh ta lạnh lùng và rất rõ ràng, như thể mọi thứ trong thế giới này đều phải tuân theo trật tự và kỷ luật.
Việt Nam nhìn về phía Germany và cảm nhận được một sự mạnh mẽ, nhưng cũng không thể hiểu hết được cậu ấy là ai. Có phải cậu ta là một người nghiêm khắc? Hay chỉ là người có sự kiểm soát tuyệt đối với bản thân và thế giới xung quanh?
Giữa lúc ấy, America quay lại, bước đến chỗ bàn của Việt Nam.
America
Này, mình nghe thấy cậu mới tới đúng không?
America
Chắc chắn cậu sẽ không thể bỏ lỡ tất cả những cuộc vui ở đây đâu, đúng không? Đừng lo, mọi thứ sẽ không đến nỗi tồi tệ đâu.
Việt Nam nhìn vào ánh mắt đầy tự tin của America, nhưng không khỏi có chút bối rối. Cậu không biết liệu có thể hiểu được hết những người này trong một thời gian ngắn hay không. Dù sao thì, việc làm quen với 22 người là một nhiệm vụ không hề dễ dàng.
Thế nhưng, cậu biết rằng đây mới chỉ là bắt đầu.
Comments