[ĐN Công Nương Mint Bé Nhỏ] Phía Bên Kia Biển
#3 Giấc mộng hồi ức
Mà tộc Siren đã bị tiêu diệt
Có khi cha tôi là Siren cuối cùng còn sống cũng nên...
Vì Siren là dân tộc ít người...có lẽ là đã mất mạng hết trong cuộc tấn công của Đế quốc...
Thế chẳng phải rất tệ sao...?
Có nghĩa là cha đã phải chứng kiến cảnh người thân gia đình và cả dân tộc mình chết thảm ngay trước mặt mình...
Còn bản thân thì bị bắt tới đây như một chiến lợi phẩm? Trở thành nô lệ không danh không phận để người khác tùy ý sử dụng, chà đạp?
Erica Hissmarck
*mím chặt môi*
Rốt cuộc đằng sau nụ cười hiền từ, dịu dàng và không chút ưu phiền buồn khổ khi nhìn mình kia...
Cha đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn và tủi nhục ở mảnh đất của kẻ thủ ác đã diệt tộc mình này?
Rốt cuộc...trái tim người này đã tổn thương và tan nát tới mức nào...
Tuy cha không thể hiện nhưng tôi hiểu nỗi đau đó chứ...
Ngay từ đầu tôi nên nói là cha của Erica mới đúng
Cha của Erica cũng là nạn nhân của chiến tranh giống như "tôi" nên "tôi" hiểu cái nỗi đau đó...
Tuy rằng không phải chứng kiến dân tộc bị diệt vong như cha cô ấy...
Nhưng kiếp trước tôi là một đứa trẻ mồ côi trong chiến tranh
Tôi không biết cha mẹ mình là ai, chỉ là từ khi tôi nhận thức được thì tôi đã là đứa trẻ ăn mày sống một mình ở khu ổ chuột...
Khu ổ chuột, đó là một nơi đen tối và tràn ngập chết chóc...
Nơi mà tôi đã chứng kiến nhiều những mảnh đời khốn khổ khác chết một cách thê thảm...
Vì đói, vì rét, vì bệnh tật, v.v...tới mức thân xác bốc mùi, ruồi nhặng bâu đầy mà chẳng được chôn cất...
Lúc đó...tôi cũng chỉ biết ngồi chờ cái chết đến với tôi giống như họ...
Khi mà tất cả những gì có thể nhặt lên rồi cho vào miệng ăn đã không còn...
Hay cả một vũng nước bẩn đọng trên mặt đất cũng chẳng có để uống...
Sẽ không ai có thể thoát khỏi bi kịch này
Tôi đã sẵn sàng chờ đợi và chấp nhận nó...
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi đang nằm chờ cái chết bi thảm dần đến với mình...
"Người đó" đã xuất hiện và đưa tay về phía tôi...
"Ôi trời...đứa trẻ đáng thương..."
"Cơ thể đã yếu ớt tới mức không thể ngồi dậy nữa..."
"Tại sao nữ thần Tamara có thể tàn nhẫn mà bỏ rơi cả những đứa trẻ thế này..."
A...Từ giọng nói có thể nhận ra đó là giọng của người đàn ông nhẹ mà trầm lắng...
Tuy rằng đôi mắt tôi không còn nhìn rõ...
Nhưng bóng hình mờ ảo đó...
Một người chùm mũ kín mặt...
Đang nở nụ cười hiền đưa tay về phía tôi...
"Nữ thần Tamara bỏ rơi ngươi rồi..."
"Hãy đến với ta. Ta sẽ cứu ngươi khỏi cuộc sống bất hạnh này"
Cuộc đời tôi đã chuyển sang một trang mới
Dưới bàn tay cứu rỗi của giáo chủ...
Có thể nói là tốt lên rất nhiều nhỉ?
Được có chỗ ở đàng hoàng, có đồ ăn để ăn, được mặc bộ đồ tử tế, mùa đông cũng không phải nằm co ro với chiếc áo mỏng ngoài trời tuyết nữa...
"Hoặc là...con không biết tên của chính con nữa..."
*Nghe vậy, người đàn ông mỉm cười dịu dàng nói*
Giáo chủ Kala- Clien
Vậy ta đặt cho con một cái tên nhé
Giáo chủ Kala- Clien
Xem nào...
*Giáo chủ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và dắt đi*
Giáo chủ Kala- Clien
Có điều gì con thích
Giáo chủ Kala- Clien
Trên đời này không?
Giáo chủ Kala- Clien
*mỉm cười* Chắc là không đâu nhỉ? Thế giới này đối xử tàn nhẫn với con vậy mà...
Giáo chủ Kala- Clien
*ngạc nhiên nhìn cô* Hửm?
*Cô bé mở to đôi mắt, cười nhẹ mà nói rằng*
"Tuy rằng con chưa từng nhìn thấy biển, nhưng trước đây có nghe thấy những người qua đường nói"
"Biển có màu xanh dương trông rất mát mẻ nè, còn rất rộng lớn nữa"
"Rộng tới mức người ta đứng từ bờ hay ra khơi cũng không thể tìm thấy điểm cuối của biển"
"Điều đó có nghĩa là không ai có thể hiểu hết về biển, tức là không ai có thể nắm bắt và khống chế được biển phải không ạ?"
"Công nhận biển vĩ đại thật đó"
"Không ai có thể ngăn chặn sự rộng lớn của biển"
"Không ai có thể giết chết biển"
"Không ai có thể làm biển biến mất"
"Mang theo sự tự do vĩnh hằng, không gì có thể ngăn cản"
Comments
Cừu Non Nhưng Không Hói
đù hay đó, lần đầu thấy truyện chat mà văn nhiều hơn chat 🐸
2025-04-27
0
✧ 𝙲𝚊𝚙𝚝𝚊𝚒𝚗 𝚋𝚘𝚢 ✧
văn phong t/g phải nói ko có j chê đc luôn ấy
2025-04-19
0
Shu
dẫn chuyện siu cuốn, chap dàiiiii đọc đã vai
2025-04-26
0