[ Văn Hiên ] Tên Ngốc Ấy Là Chồng Tôi
3
Đêm buông xuống biệt thự nhà họ Lưu, ánh đèn vàng dịu trải dài hành lang vắng lặng.
Gió lùa qua tấm rèm cửa sổ mỏng, mang theo chút hơi lạnh của tháng mười.
Tống Á Hiên ngồi bên mép giường lớn, hai bàn tay đặt lên đùi.
Im lặng đến mức ngay cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cũng nghe rõ mồn một.
Lễ cưới đã kết thúc từ lâu. Tiếng cười, tiếng chế nhạo, tiếng rượu cụng ly đã lắng xuống...
Nhưng trong lòng cậu, như có thứ gì đó vẫn gào thét.
Cậu không dám khóc. Bởi nếu khóc, có nghĩa là cậu đã thua.
Cậu không muốn để bất kỳ ai thấy dáng vẻ yếu đuối này.
Kể cả người đang ngồi ở góc phòng, vẽ nguệch ngoạc lên giấy bằng bút sáp màu.
Lưu Diệu Văn ngồi trên sàn, hai chân bắt chéo, miệng khe khẽ ngân nga giai điệu trẻ con.
Tay cầm cây bút màu vàng, đầu lắc lư theo nhịp.
Bên cạnh hắn là một quyển sổ phác họa cũ kỹ.
Trên đó chi chít những nét vẽ méo mó, mặt trời cười, nhà có khói, cây táo đỏ thắm.
Và một người...mặc vest cưới.
Lưu Diệu Văn
Anh đẹp giống tiên nữ trong tranh...
Lưu Diệu Văn không ngẩng đầu.
Chỉ lẩm bẩm như đang trò chuyện với một con búp bê, hoặc một thế giới riêng trong đầu hắn.
Tống Á Hiên khẽ rũ mắt. Cậu thậm chí không biết phải trả lời thế nào.
Không biết nên giận, nên buồn, hay nên bật cười cho nỗi khổ của chính mình.
Trong mắt người đời, cậu là vợ của một tên ngốc.
Còn trong mắt chồng mình...có khi, cậu chỉ là nhân vật trong bức tranh trẻ con đầy màu sắc này.
Lưu Diệu Văn
Anh ơi, anh ngủ chưa?
Lưu Diệu Văn
Mai em vẽ thêm. Vẽ anh cưỡi ngựa.
Lưu Diệu Văn
Anh cưỡi ngựa đẹp lắm...
Cậu từ từ nằm xuống giường, quay lưng lại phía ánh sáng, để nước mắt có thể rơi một cách âm thầm, không ai thấy.
Không có tiếng bước chân đến gần.
Chỉ có hai người sống trong hai thế giới khác nhau.
Cùng bị nhốt trong một căn phòng mang tên chồng chồng.
Và Tống Á Hiên biết, cuộc hôn nhân này...chỉ vừa mới bắt đầu.
Comments
Lyw
tắng tăng tằng tăng tằng tằng tăng tăng tắng tăng tằng (heopepa)
2025-04-24
8
×͜× Nнυzтυ ☄ッ ㊧ⒽⒶⓃⒼᰔ
Hai người hai thế giới (riêng) =))
2025-05-07
0