“Reng… Reng… Reng….”
Tiếng chuông cửa kêu lên liên tục cho thấy được sự gấp gáp của người đứng trước cửa. Quản lý liên tục nhấn chuông cửa nhà Lan Ninh nhưng lại chẳng thấy bóng dáng một ai bước ra mở cửa.
“Lan Ninh em còn có muốn đi đóng phim không đấy hả?” - Quản lý không thể kiên nhẫn thêm nữa liền lớn tiếng gọi.
Cô vốn dĩ đã nghe tiếng chuông cửa kêu nhưng lại không thể dậy nổi liền khó chịu xoay người trùm chăn lên đầu để tránh đi tiếng ồn.
Đến lúc quản lý la lớn tên cô thì cô liền mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi phòng ngủ để mở cửa.
Vừa mở cửa ra quản lý đã nhanh chóng bước vào nhà đóng sầm cửa lại rồi nắm lấy hai tay cánh tay của Lan Ninh “Em có biết mấy giờ rồi không hả? Hôm qua chị đã dặn em như thế nào? Em phải chuẩn bị cho buổi casting hôm nay chứ, em quên mất rồi sao?”
Quản lý cứ thế mà nói một tràn với Lan Ninh. Cô vẫn còn say ngủ không thèm trả lời bước vào bên trong phòng vệ sinh.
“Em có đang nghe chị không đấy?” Quản lý bất lực lắc đầu hỏi Lan Ninh.
“Em có nghe chị nói, em đang đi chuẩn bị đây nè, mới có 7h00 thôi mà , còn sớm lắm.” - cô vừa đánh răng vừa lò đầu ra để trả lời quản lý của mình.
“Em còn lựa đồ, trang điểm, làm tóc, lái xe đến chỗ đấy. Em không tính thời gian đó sao hả.”
“Sẽ kịp thôi, chị yên tâm. Em không định quá cầu kỳ đâu, chỉ cần cái áo thun, chiếc váy và đôi giày bata là đủ rồi.” - Lan Ninh vừa lấy đồ trong tủ ra vừa nói.
“Em lúc nào cũng vậy, người ta cứ tưởng em thích sống giản dị nhưng thật ra là do em lười mà thôi.” - quản lý ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách bất lực nói.
Lan Ninh nhanh chóng thay đồ rồi trang điểm nhẹ nhàng bước ra phòng khách “Chúng ta đi thôi.”
Quản lý nâng tầm mắt nhìn tổng thể Lan Ninh “Như vậy mà vẫn rất đẹp, em đúng là trời sinh ra đã đẹp sẵn rồi.”
Lan Ninh cười rồi kéo tay quản lý đứng dậy rồi bước ra khỏi nhà.
Lan Ninh và quản lý đến thang máy vừa định bước vào thì bị một người cao lớn mặc một chiếc áo khoác đen trùm kín người lao vào đụng Lan Ninh ngã.
“Nè không thấy đường sao hả?” - quản lý thấy vậy liền tức giận mắng người đó một câu rồi quay sang đỡ cô dậy “Không sao chứ hả? Có bị thương ở đâu không?”
“Em không sao, chúng ta sắp trễ rồi mau đi thôi.” - Lan Ninh mỉm cười trả lời quản lý rồi lại dùng ánh mắt khó hiểu liếc nhìn người kia.
Hình như là đàn ông, người đàn ông mặc chiếc quần jeans đen, áo khoác hoodie đen còn lấy nón áo phủ kín đầu, đeo một chiếc kính đen cùng với cái khẩu trang khó có thể thấy được mặt. Điểm nổi bật nhất của người đàn ông chính là đôi giày màu trắng, nhìn không mới lắm nhưng lại sạch sẽ vô cùng.
Thang máy vừa mở ra người đàn ông cũng nhanh chóng lách người bước qua rời đi.
Quản lý vừa bước ra vừa quay đầu nhìn Lan Ninh lên tiếng “Người đó bị làm sao thế? Đến một câu xin lỗi cũng không có.”
“Chắc người ta có việc gấp thôi, chúng ta cũng không sao mà, chị mau đi lấy xe rồi chúng ta đi.”
Quản lý cũng không nói gì thêm, đi đến mở cửa xe cho Lan Ninh bước vào rồi mình cũng lên chỗ ghế lái.
Khoảng 15 phút sau cả hai đều đến phim trường.
“Lan Ninh, chúng ta tới rồi mau xuống xe thôi.” - quản lý vừa quay sang nhìn cô thì thấy cô đã ngủ quên mất rồi.
Quản lý lắc đầu rồi gỡ dây an toàn cho cô sau đó liền lớn tiếng gọi cả họ tên cô “Lan Ninh.”
Lan Ninh bị giật mình tỉnh dậy liền luống cuống chỉnh lại tóc tai rồi mở cửa bước xuống xe.
Vừa thấy Lan Ninh và quản lý bước xuống xe, trợ lý đoàn làm phim liền bước tới chào hỏi “Quản lý Chương, Lan Ninh xin chào, tôi là Lục Nam trợ lý của đạo diễn.”
Quản lý lịch sự đưa tay ra bắt với người trợ lý kia “Chào trợ lý Lục, Lan Ninh nhà chúng tôi sẽ casting ở đâu thế?”
“Hai người đi theo tôi, đạo diễn nói Lan Ninh sẽ được casting ở khu vực riêng.” - trợ lý Lục nhanh chóng dẫn cả hai vào bên trong.
Trong đường đi vào Lan Ninh nghe thấy tiếng của những cô gái đang đi casting nhốn nháo bàn luận.
“Này, này đó là chị Lan Ninh đúng không? Chị ấy ngoài đời lại xinh đến như thế.” - người qua đường A
“Đúng đấy, đúng đấy chị ấy vừa được nhận giải thưởng nữ diễn viên mới xuất sắc nhất.” - người qua đường B
“Chị ấy ngày trước là ca sĩ đã nổi tiếng lắm rồi, bây giờ lại chuyển sang lĩnh vực phim còn tuyệt vời hơn nữa.” - người qua đường C
Lan Ninh cảm thấy trong lòng như được tắm một dòng suối mát lạnh, thật hạnh phúc khi mình được mọi người ủng hộ như thế.
Cả hai bước vào trong một phòng họp rộng lớn được chuẩn bị cho buổi casting. Đây là phòng casting chính thức, vì Lan Ninh được đạo diễn đề xuất nên không cần phải đứng xếp hàng ở vòng xét tuyển hồ sơ mà vào thẳng đây.
“Đạo diễn Hoàng, Lan Ninh đã đến rồi ạ.” - trợ lý Lục nhanh chóng bước đến bên cạnh đạo diễn rồi thông báo.
Đạo diễn nghe thấy tiếng liền quay người nhìn sang cô và quản lý đang tiến lại gần.
“Đạo diễn Hoàng chúng tôi đã đến, cảm ơn ông đã cho Lan Ninh nhà tôi có cơ hội này.” - quản lý vừa nói vừa cúi người cảm ơn đạo diễn.
“Chỉ mới là vòng casting, còn phải dựa vào thực lực của cô bé ấy.” - đạo diễn Hoàng liếc nhìn Lan Ninh rồi đánh giá từng cử chỉ của cô.
“Đó đã là niềm vinh hạnh của Lan Ninh cháu khi được đạo diễn Hoàng để ý tới.” - Lan Ninh thấy thế liền nhanh chóng mỉm cười nhìn đạo diễn Hoàng nói.
“Được rồi cháu mau chuẩn bị thay đồ rồi xem trước đoạn kịch bản casting đi.”
Lan Ninh nghe đạo diễn dặn dò vài câu rồi nhanh chóng đi tới phòng thay đồ để chuẩn bị.
Một cô gái bước vào đưa cho cô bộ đồ và một đoạn kịch bản nhỏ “Đây là trang phục và kịch bản casting của em.”
Lan Ninh nhận lấy rồi cảm ơn cô gái kia.
Lan Ninh năm 17 tuổi đã trở thành ca sĩ với giọng ca trong sáng và thuần khiến khi chiến thắng cuộc thi ca nhạc. Chỉ mới cách đây ba năm cô chuyển sang đóng phim và cô cảm thấy mình lại thích đi đóng phim hơn. Với sự nổi tiếng trước đó của cô nên cũng dễ dàng bước chân vào giới điện ảnh này. Năm ngoái cô đã may mắn nhận được một kịch bản hay không ngờ nhờ phim đấy cô lại nhận được giải thưởng nữ diễn viên mới xuất sắc nhất. Cuộc đời của cô cho đến năm 26 tuổi bây giờ quả thật đã rất may mắn rồi.
Updated 88 Episodes
Comments