Trời Hà Nội cuối thu se lạnh, mưa phùn lất phất phủ một lớp sương mỏng lên những con phố tấp nập người qua lại. Lâm Thiên Vy kéo chặt áo khoác, lướt nhanh qua vỉa hè đầy lá rụng để kịp đến buổi phỏng vấn ở một công ty thời trang danh tiếng.
Tất cả mọi thứ có vẻ đã được tính toán hoàn hảo—cho đến khi một chiếc xe đen bóng vụt qua vũng nước ngay bên cạnh. Cô chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị tạt nước lạnh buốt từ đầu đến chân.
Lâm Thiên Vy
Anh đi đứng kiểu gì vậy?!
Thiên Vy tức tối, mặt đỏ bừng vì lạnh và vì giận dữ
Cửa xe mở ra, một đôi giày da đen bước xuống. Người đàn ông cao lớn với dáng vẻ lạnh lùng đứng trước mặt cô. Đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua bộ đồ lấm lem của cô, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Trần Dịch Phong
Tôi k có trách nhiệm phải quan sát từng vũng nc trên đường //trầm giọng// // lạnh lùng//
Thiên Vy há hốc mồm. Cô chưa baoh gặp ai thờ ơ và kiêu ngạo đến mức này!
Lâm Thiên Vy
Tôi ướt hết r! A k thấy sao?! //tay nắm chặt túi xách// //gằn từng chữ//
Ng đàn ông im lặng 1 lúc, r k nói thêm câu nào, chỉ đơn giản cởi chiếc áo vest đen tuyền của mình, đưa nó về phía em.
Trần Dịch Phong
Dùng tạm đi
Thiên Vy sững sờ, chưa kịp phản ứng thì a đã lạnh lùng quay lưng bước vào xe, bỏ lại cô với trái tim đang loạn nhịp..
Lâm Thiên Vy đứng lặng dưới mái hiên, nhìn chiếc áo vest đen tuyền trong tay mình. Mưa vẫn rơi, từng giọt nước nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo. Em không biết nên cảm thấy thế nào—giận dữ vì thái độ lạnh lùng của người đàn ông kia, hay bối rối vì hành động bất ngờ của anh ta.
“Dùng tạm đi”. Lời nói ấy cứ vang vọng trong đầu em, như 1 câu hỏi k lời giải.
Vy cắn môi, lật nhẹ chiếc áo trên tay. Mùi hương nam tính thoang thoảng từ lớp vải cao cấp khiến cô nhất thời mất tập trung. Chắc chắn là nước hoa đắt tiền. Em chưa bao giờ gặp ai vừa kiêu ngạo vừa bất cần đến thế—và giờ đây em lại đang giữ áo của người ta.
Em liếc nhìn về phía con phố, nơi chiếc xe sang trọng đã khuất bóng. Một cảm giác khó tả trào lên trong lòng, như thể em vừa lỡ mất một điều gì đó quan trọng mà mình chưa kịp nắm bắt. Nhưng rồi, Vy hít một hơi sâu, ép mình phải quay về thực tại.
Lâm Thiên Vy
Buổi phỏng vấn—đúng r!
Em vội vàng ktra túi xách, r lao nhanh vào toà nhà cao tầng trc mặt.
…
Lúc bước vào sảnh lớn của công ty, Vy cố gắng trấn tĩnh. Em nhanh chóng xin một ly nước nóng từ quầy lễ tân, nhẹ nhàng lau qua vết bẩn trên áo khoác, rồi thầm cầu mong bản thân trông đủ chuyên nghiệp. Đây là cơ hội lớn, em không thể để một cơn mưa và một gã đàn ông kiêu ngạo phá hỏng tất cả
Nhưng r, khi bước vào phòng họp, em như chet lặng. Ng ngồi ở vị trí trung tâm, với ánh mắt sắc lạnh và gương mặt k cảm xúc, chính là ng đàn ông đã làm em ướt sũng dưới cơn mưa.
Trần Dịch Phong. Chủ tịch hội đồng xét duyệt.
Trần Dịch Phong
Chúng ta lại gặp nhau //giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền//
Vy cảm thấy như tim mình lỡ 1 nhịp. Cô siết chặt bàn tay, nhưng điều duy nhất em có thể nghĩ lúc này là: tr ạ, rốt cuộc hôm nay là ngày gì vậy?
Comments
Haivan🌺☁️🩵
T tưởng phải có …………. Chớ
2025-04-20
1
Edo
Éc
2025-04-25
1
Cây 🌱
Bruh, viết tắt mất hứng lắm
2025-04-25
2