Chương 3: Cô bé câm

Ngày hôm sau là thứ 6
Bảo Ngọc uống xong sữa bò
Thư Chí Đồng
Thư Chí Đồng
//Theo thuờng lệ kiểm tra đôi mắt của cô rồi nói// Sau này ba ba chỉ có thể rảnh vào cuối tuần về nấu cơm cho các con thôi, phòng nghiên cứu bận rộn nhiều việc, Tiểu Ngọc và Thư Dương mai mốt có thể ăn cơm ở trường không?
Thư Dương dạ một tiếng
Bảo Ngọc cũng gật đầu
Thư Chí Đồng
Thư Chí Đồng
Thư Duơng phải chăm sóc Tiểu Ngọc thật tốt biết chưa?
Thư Chí Đồng
Thư Chí Đồng
Con bé là chị của con, đôi mắt thì bất tiện, mấy chị em con phải đồng lòng, đừng để ai khi dễ chị của con
Thư Dương
Thư Dương
Chị ấy không cần con chăm sóc
Thư Chí Đồng
Thư Chí Đồng
Cái thằng này...
Thư Chí Đồng hơi xấu hổ, sau đó kéo Bảo Ngọc qua
Thư Chí Đồng
Thư Chí Đồng
//Có chút xin lỗi nói// Tiểu Ngọc, con đừng so đo với nó nha
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Cười nói// Không đâu ạ, Thư Dương mạnh miệng vậy thôi chứ mềm lòng lắm ạ
Thư Chí Đồng
Thư Chí Đồng
//Có chút nguợng ngùng// Vậy Thư ba ba làm phiền con thêm một chuyện nữa nha
Thư Chí Đồng
Thư Chí Đồng
Tối qua Tiểu Lan không có về nhà, con bé nói ngủ ở nhà bạn học
Thư Chí Đồng
Thư Chí Đồng
Nó lớn rồi, có nhiều chuyện ba không thể quản đuợc nữa, ba chỉ sợ ở trường...
Ông dừng một lát
Thư Chí Đồng
Thư Chí Đồng
//Nghĩ đến con gái lại thở dài// Ba sợ nó yêu sớm, còn con vừa hiểu chuyện lại ngoan như vậy, con giúp ba giáo dục nó được không?
Bảo Ngọc vẫn còn để ý đến chuyện kiếp trước Thư Lan bỏ mặc cô đến chết
Nếu Thư Lan không buông sợi dây thừng kia ra thì cô đã không chết
Huống hồ, cô bất chấp nguy hiểm xuống duới đó là vì đi tìm em trai mất tích bên trong ngọn núi bị sạt lở
Cô không rõ nguyên nhân vì sao Thư Lan buông sợi dây ra, trong lòng cô luôn tồn tại một cái gai
Nhưng khi nhìn nguời cha truớc mặt vì lo lắng cho con cái mình mà 2 bên tóc mai dần bạc đi, Bảo Ngọc không nói được gì, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu
Bảo Ngọc và Thư Duơng một trước một sau đến truờng học
2 nguời họ đều học lớp 11 trường Thất Trung, Bảo Ngọc học lớp thứ nhất, Thư Dương học lớp thứ 2
Cả 2 đều đứng nhất lớp
Bảo Ngọc nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cậu thiếu niên, từ sau khi bị bỏng, chính Thư Dương và Thư ba ba đã kiên trì giúp cô chữa bệnh
2 người họ chưa bao giờ từ bỏ cô
Bóng dáng Thư Dương càng lúc càng xa, khi cậu đã băng qua đuờng một lúc lâu, cậu quay đầu nhìn Bảo Ngọc, dừng bước chân và im lặng đợi cô
2 người đến trường lúc 7:45, rồi lặng lẽ bước vào lớp học của mình
Bảo Ngọc vừa đến, nhiều bạn trong lớp cũng chào đón cô
Nhân vật nữ phụ
Nhân vật nữ phụ
Chào buổi sáng, Bảo Ngọc
Nhân vật nam phụ
Nhân vật nam phụ
Buổi sáng tốt lành nhé
Trong năm này thì Bảo Ngọc là ủy viên môn Tiếng Anh của lớp
Mọi người đều biết hoàn cảnh bất hạnh của cô, cô và mẹ bị tai nạn giao thông, mẹ qua đời còn bản thân cô thì bị mù
Nhưng chính vì thành tích học tập xuất sắc của cô, vốn dĩ từ trung học cơ sở được tuyển thẳng lên Thất Trung
Kết quả sau nhiều lần kiểm tra của cô đều đứng hạng nhất, ngoại trừ việc phải phẫu thuật mà vắng thi lần đó ra thì cô quả thật là một tấm gương đáng để noi theo
Vậy nên khi thấy cô chống gậy mang kính râm đi học, mọi nguời đều không hề cuời nhạo cô
Thậm chí ngay từ đầu đã đối xử vô cùng tốt với cô
Ngồi cùng bàn với cô là một nam sinh đeo kính
Tính tình rất nhút nhát hay xấu hổ, bình thuờng không hề giao lưu với các bạn trong lớp, rất siêng năng học hành, nhưng thành tích không hiểu sao không tiến bộ nổi
Nhân vật nữ phụ
Nhân vật nữ phụ
//Vẻ mặt hưng phấn quay đầu lại// Tiểu Ngọc đến rồi!
Bảo Ngọc cong môi cười một tiếng, có chút hoài niệm
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Giọng nói như làn gió dịu dàng của tháng 3// Triệu Noãn Chanh
Triệu Noãn Chanh mặc cô chỉnh sửa lại đầu tóc bị cơn gió sáng sớm thổi loạn
Triệu Noãn Chanh
Triệu Noãn Chanh
//Quay sang Bảo Ngọc nhịn không được hạ thấp giọng nói// Tiểu Ngọc cậu nhớ xin học bổng đó nhé, mẫu đơn đã được phát xuống rồi đó
Cô biết gia cảnh của Bảo Ngọc không được tốt, cực kỳ đau lòng cho cô gái không được yên ổn này
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Chủ nhiệm của lớp một là cô giáo tên Đuờng Hiểu Lệ, cô ấy dạy Ngữ Văn, tràn đầy trí thức
Bảo Ngọc chăm chú lắng nghe những kiến thức quen thuộc này, từ từ ghi chép bài học
Tuy rằng cầm bút không quen, nhưng cô cực kỳ nghiêm túc
Nam sinh ngồi cùng bàn với cô là Hồng Huy cũng không nhịn được nhìn qua xem cô viết cái gì
Cậu ta rất ham học, thành tích không thể đi lên nhưng cũng không gấp gáp, vừa hay nguời kế bên đứng hạng nhất, cậu ta luôn không nhịn được mà muốn "vụng trộm thỉnh kinh"
Tác giả
Tác giả
Vụng trộm thỉnh kinh có nghĩa là lén lút học hỏi kinh nghiệm nha mọi nguời
Bảo Ngọc cảm nhận đuợc ánh mắt của cậu ta, cô để lộ cuốn tập ghi chép ra
Khí chất dịu dàng sạch sẽ của cô làm cho Hồng Trí cảm thấy ngượng ngùng
Trong lòng cậu ta nghĩ, chẳng trách sao nhiều người lại nói Bảo Ngọc rất tốt, không những vậy cô còn rất dịu dàng đáng yêu
Tác giả
Tác giả
Tác giả để tên nam sinh này là Hồng Trí mà không phải Hồng Huy như ở trên nên mình không biết tên bạn này rốt cuộc là gì luôn
Tác giả
Tác giả
Thôi thì đợi thử xem mấy chap sau tác giả để tên gì rồi mình sửa lại nha
Sau một tiết học, Bảo Ngọc cuối cùng cũng tìm đuợc cảm giác khi còn học ở trường cấp 3
Vì thiếu hụt tiền nong mà những cái bàn học và quạt ở Thất Trung đã cũ kỹ
Ghế ngồi không vững chắc, động một cái liền kêu ken két
Đồ vật duy nhất còn mới trong phòng học chính là chiếc bảng đen dùng ở các lớp học
May là đang vào thu nên không cần dùng quạt nhiều, nhưng những cơ sở vật chất này khiến cho mọi nguời cảm thấy có một sự chênh lệch rất lớn
Bởi vì ngôi trường cách vách đã sớm gắn máy điều hòa và hệ thống sưởi ấm
Nguời ta thì an tâm thoải mái mà hưởng thụ, bọn họ mùa hè thì chịu nóng, mùa đông thì chịu lạnh, đúng là không phải ai cũng giống ai
Khoảng cách giữa người giàu và người nghèo chính là lớn như vậy
Tiết đầu vừa kết thúc, trong truờng xảy ra chuyện
Bên ngoài hỗn loạn một trận, Bảo Ngọc ngồi yên trên ghế
Một lát sau Triệu Noãn Chanh đi vào
Triệu Noãn Chanh
Triệu Noãn Chanh
//Vẻ mặt cô ấy kích động khi hóng được chuyện bát quái// Thẩm Vũ Tình lớp 14 muốn đến truờng kế bên truờng mình, đến tiết học cô ta cũng không có mặt trong lớp, cậu đoán xem là vì sao?
Trong lòng Bảo Ngọc lộp bộp
Vì sao ư?
Còn sao nữa chứ, đương nhiên là vì Bảo Minh
Quả nhiên
Triệu Noãn Chanh
Triệu Noãn Chanh
Cô ta là vì một nam sinh học truờng bên đó
Triệu Noãn Chanh
Triệu Noãn Chanh
Cậu đừng nhìn thuờng ngày cô ta bày ra bộ dạng kiêu căng là vì người ta được mệnh danh là hoa khôi đó nha, không thèm để ai lọt vào mắt
Triệu Noãn Chanh
Triệu Noãn Chanh
Vậy mà bây giờ lại đi giành trai với một nữ sinh bên kia, có buồn cuời không chứ?
Lưu Tiểu Di ngồi bàn sau cũng nghe thấy
Lưu Tiểu Di
Lưu Tiểu Di
//Chen vào nói// Đó là do lai lịch của nam sinh kia rất lớn
Tin tức bên Thất Trung không nhạy, đến tháng 9 thì Bảo Minh mới nhập học truờng Lợi Tài
Ở bên đó tiếng tăm bay xa, nhóm học sinh giỏi bên Thất Trung ít biết về anh
Triệu Noãn Chanh trợn mắt
Triệu Noãn Chanh
Triệu Noãn Chanh
//Cũng có chút ít khí thế của một học sinh giỏi// Có thể lợi hại bao nhiêu chứ, có thể lên được trời luôn sao?
Lưu Tiểu Di
Lưu Tiểu Di
//Nhún vai// Đúng là không biết trời cao đất rộng, cậu biết tập đoàn Tuấn Dương không?
Lưu Tiểu Di
Lưu Tiểu Di
Công ty bất động sản lớn nhất trong nước đấy, đó là công ty nhà anh ta mở
Triệu Noãn Chanh
Triệu Noãn Chanh
...Mẹ nó
Lưu Tiểu Di là người tiên phong trong việc nắm bắt tin tức
Lưu Tiểu Di
Lưu Tiểu Di
//Không nhịn đuợc nói tiếp// Tuần đầu tiên khi nhập học anh ta đã đánh giáo viên trong lớp phải nhập viện, nhưng bây giờ vẫn yên ổn tiếp tục đến truờng
Lưu Tiểu Di
Lưu Tiểu Di
Dạng người kiểu này Thẩm Vũ Tình coi trọng cũng không có gì kỳ lạ
Thuở thiếu thời, đủ phách lối cũng là một loại vốn liếng
Nhân vật nam phụ
Nhân vật nam phụ
//Bắt đầu vây quanh lại// Sao anh ta đánh giáo viên vậy?
Nhân vật nữ phụ
Nhân vật nữ phụ
Lá gan lớn thật, giáo viên mà cũng dám đánh
Nhân vật nam phụ
Nhân vật nam phụ
Có tiền thì có gì ghê gớm đâu, kiêu ngạo như vậy sau này ra đời thì xã hội sẽ dạy cho anh ta thế nào là làm nguời
Nhân vật nữ phụ
Nhân vật nữ phụ
Cái này thì có gì đâu, không cần cố gắng gì cả chỉ cần thừa kế tài sản là đuợc rồi
Một đám nguời cuời nói vang dội
Trong âm thanh náo nhiệt đó, Bảo Ngọc đột nhiên đứng lên
Triệu Noãn Chanh
Triệu Noãn Chanh
//Vội vàng nói// Tiểu Ngọc, cậu đi đâu vậy?
Bảo Ngọc nhíu chặt chân mày, ban đầu chuyện này không có quan hệ gì đến cô, nhưng cô biết, bây giờ cái cô hoa khôi kia muốn đi tìm người nào
Đó chính là em gái của cô, Thư Lan
Cô không muốn quan tâm Thư Lan chút nào, nhưng lời dặn dò của Thư ba ba ban sáng lại vang vọng bên tai
Thư ba ba già rồi, sức khỏe cũng ngày một yếu đi
Công việc trong phòng thí nghiệm nếu mà không chú ý cẩn thận, tia phóng xạ ở đấy sẽ tấn công ông
Cả đời của ông chỉ biết lo lắng cho con của mình, có thể nói ông là vì Bảo Ngọc nên mới qua đời
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Quay đầu lại trả lời Triệu Noãn Chanh// Tớ thấy không khỏe lắm, cậu giúp tớ xin nghỉ với cô giáo nhé
Triệu Noãn Chanh vội vàng gật đầu
Bảo Ngọc đi đến cổng truờng, chú bảo vệ không cho cô ra ngoài
Cô ít khi nói dối, nhưng mà nếu bây giờ không làm vậy thì sẽ không ngăn được những chuyện sắp xảy đến
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Chỉ chỉ đôi mắt của mình// Chú ơi, mắt của con khó chịu quá
Chú bảo vệ biết cô, cô bé nổi tiếng hiền lành chăm chỉ trong truờng, vì vậy mà nhanh chóng cho cô ra ngoài
Trường trung học cách vách dễ đi vào hơn nhiều, bảo vệ chỉ là một cái "thùng rỗng kêu to"
Lúc Bảo Ngọc đi đến truớc cửa lớp 11-8, bên trong phòng học ồn ào náo nhiệt một trận
Thẩm Vũ Tình không đến một mình, cô ta còn dẫn đám chị em theo
Thư Lan cũng không phải bánh bèo
Lúc Bảo Ngọc đi vào nghe đuợc cô ta nói
Thư Lan
Thư Lan
Cho dù cô là bạn gái của Bảo Minh thì sao chứ, ai mà không biết sinh nhật hôm truớc của cô anh ấy không có tham dự, sau đó cũng chỉ ném cho cô vài tờ tiền
Thẩm Vũ Tình tự cao tự đại
Thẩm Vũ Tình
Thẩm Vũ Tình
//Sức chiến đấu cũng không thua kém// Anh ấy không quan tâm đến tao thì tao vẫn là bạn gái của anh ấy, mày mới có bao lớn mà học nguời ta cuớp bạn trai của nguời khác, mày có giáo dục hay không hả?
Người bên cạnh trầm trồ khen ngợi
"Hiện truờng" vợ chính cấu xé tiểu tam, tất cả đều vì một nhân vật làm mưa làm gió Bảo Minh
Thật sự có trò hay để xem!
Lúc Bảo Ngọc tiến vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người cô
Trang phục của cô gái mù này cũng quá bắt mắt rồi
Cô đi vòng qua đám nguời, kiềm chế ý định muốn mắng Thư Lan ngay trong lớp học
Thư Lan
Thư Lan
//Nổi giận// Chị đến đây làm cái gì?
Thư Lan
Thư Lan
Chuyện của tôi, tôi tự lo được
Thư Lan
Thư Lan
Chị về mà đọc sách của chị đi
Ánh nhìn chăm chú của người khác làm Thư Lan xấu hổ, giống như họ đang nói, thì ra chị của cậu là một người mù nha
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Sắc mặt bình tĩnh// Thư ba ba buổi sáng có nói qua với chị, ông rất lo cho em
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Ông ấy không dễ dàng gì nuôi chúng ta khôn lớn
Thư Lan nhíu mày, muốn phản bác
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Em thắng đuợc Thẩm Vũ Tình thì sao, nguời khác sẽ nhìn em như thế nào?
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Ngay cả Thẩm Vũ Tình mà Bảo Minh còn không thèm để ý, anh ta sẽ để ý em sao?
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Chuyện em bảo chị giúp em đánh đàn, bạn bè của em có biết không?
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Em có chắc chắn rằng họ sẽ không nói ra hay không?
Thư Lan lúc này mới giật mình
Tối hôm qua cô ta không có về nhà, rất nhiều người nhìn thấy cô ta đi tìm Bảo Minh
Chính vì lòng hư vinh quấy rối, ngày hôm sau quả nhiên có tin đồn nói Bảo Minh thích cô ta, mang cô ta ra ngoài chơi suốt đêm, cô ta cũng không phản bác lại, vì vậy mà Thẩm Vũ Tình đã tìm đến
Thư Lan
Thư Lan
//Do dự nói// Bọn họ đương nhiên là không nói...
Nhưng cuối cùng vẫn có chỗ cố kỵ, sau đó cô ta quyết định chấm dứt tranh cãi
Thư Lan
Thư Lan
//Nhìn Thẩm Vũ Tình nói// Chuyện kia chỉ là tin đồn, tối qua tôi ngủ ở nhà Lâm Mộng, cô ấy có thể làm chứng
Lâm Mộng gật đầu
Thẩm Vũ Tình
Thẩm Vũ Tình
Vậy à, mày cũng không nhìn xem mình có bộ dạng gì //Châm chọc một câu//
Thẩm Vũ Tình lúc này mới bỏ qua
Lúc đi ra ngoài cô ta đặc biệt quan sát Bảo Ngọc bên ngoài lớp học một chút, cô gái này cô ta biết
Học ở truờng Thất Trung, lớp 11-1, đôi mắt bị mù
Bảo Ngọc và Thư Lan biết nhau sao?
Rốt cuộc Thư Lan không có giống như kiếp trước vì lòng hư vinh mà đấu đá với Thẩm Vũ Tình
Thư Lan
Thư Lan
//Sắc mặt khó coi// Chị mau đi về đi, chuyện biểu diễn đàn đừng để nguời khác phát hiện
Tác giả
Tác giả
Ồ thì ra lúc Bảo Ngọc nói chuyện với Thư Lan không ai nghe thấy hết à, làm mình cứ tuởng chuyện lộ ra rồi
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Xoay người xuống lầu// Biết rồi
Mục đích của cô và Thư Lan không giống nhau, nhưng chung quy đều không muốn để Bảo Minh biết nguời đánh đàn hôm đó chính là mình
Sân truờng vào tháng 10 mát mẻ yên tĩnh
Điều kiện bên Lợi Tài so với Thất Trung đâu chỉ tốt gấp bội, các phòng học và cơ sở vật chất đều mới tinh
Bên này cây xanh khỏe mạnh, tuơi tốt, còn Thất Trung so ra thì thê thảm đến cùng cực
Cô đi xuống lầu, xuyên qua con đuờng nhỏ dự định mau chóng về lớp học
Một trái bóng rổ từ sau cây bay tới, suýt chút nữa là đập vào cô
Phương Đàm
Phương Đàm
//Bên kia chau mày// Trúng nguời rồi à?
Đám người Bảo Minh không nhúc nhích
Hạ Tuấn Minh
Hạ Tuấn Minh
//Chạy tới thấy Bảo Ngọc thì quay đầu hô to// Anh Minh, là bạn học bị mù hôm qua mới gặp
Ánh mắt Bảo Minh nhìn qua
Bảo Ngọc ngẩn người, liền đi khỏi truờng học
Bảo Minh đón lấy trái bóng trong tay Phuơng Đàm, tạo thế ném bóng đi, bóng rơi ngay trước mặt Bảo Ngọc, nảy lên thật mạnh, cô dừng bước lại
Bảo Minh đút tay vào trong túi, anh mặc đồng phục chơi bóng có in số 05, nguời cao chân dài, đi đến chưa đầy 2 phút
Anh một buớc đạp lên trái bóng
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
//Nở nụ cười châm biếm// Bạn học, bạn nhìn thấy được rồi à?
Nếu không thì làm sao biết dừng lại
Mù rồi thì sao thấy được nguy hiểm
Anh cách cô rất gần, tuy giờ đang là mùa thu, nhưng anh vì mới vận động nên mái tóc bạc bên trên xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng
Trên lầu vì anh mà ồn ào đến khí thế ngất trời, anh lại không chút nào để ý
Bảo Ngọc nhíu chặt chân mày, năm nay anh cao 1m87, cao hơn cô đến 27 cm, khi anh cúi đầu nhìn cô làm cho cô có cảm giác ngột ngạt
Lúc anh đưa tay lấy đi kính râm của cô, cô cuống quýt dùng gậy đẩy tay của anh ra
Cây gậy cho nguời mù đuợc làm bằng gỗ rất cứng, chạm vào xương cốt tạo ra âm thanh làm người ta kinh sợ
Mấy nguời ở đây đều ngây ngẩn cả nguời
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
//Trên mặt không có ý cuời// Ông đây không có quan niệm không đánh nữ sinh
Hạ Tuấn Minh
Hạ Tuấn Minh
//Vội vàng giữ chặt Bảo Minh// Anh Minh, được rồi đuợc rồi mà, cô ấy là nguời mù đó
Hạ Tuấn Minh
Hạ Tuấn Minh
Chắc là trùng hợp đánh trúng anh thôi
Bảo Minh mắc chứng nóng nảy, đây là bệnh tình khó mà kiềm chế đuợc
Ai cũng không dám chọc anh, Hạ Tuấn Minh thấy sắc mặt anh không tốt, không dám kéo nữa
Bảo Ngọc cũng biết
Bầu không khí yên tĩnh hồi lâu
Bảo Ngọc có chút sợ hãi
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Cúi đầu nhỏ giọng nói// Tôi xin lỗi, đôi mắt của tôi không thể nhìn ánh sáng đuợc
Âm thanh nhẹ nhàng, giống như cơn gió Giang Nam vây quấn lấy nguời ta
Mềm mại, lại trong veo
Bảo Minh có hơi thất thần giây lát
Chờ đến khi anh hoàn hồn thì cô đã hoảng loạn đi khỏi
Buớc chân cô hơi loạng choạng, chắc là nghĩ anh sẽ đánh cô
Mùa thu của tháng 10, bộ đồng phục phối 2 màu xanh trắng tôn lên bóng dáng mảnh mai tinh tế của cô
Hạ Tuấn Minh
Hạ Tuấn Minh
//Ngơ ngác nói// Thì ra không phải người câm
Giọng nói thật dễ nghe, ngọt lịm từ bên trong
Không quá yểu điệu nhưng lại ngọt ngào đến không ngờ
Bảo Minh cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, trên đó đỏ ửng một mảng
Bà nó, cây gậy chết tiệt kia đánh vào cũng thật đau quá
Phương Đàm
Phương Đàm
//Sau một lúc lâu mới đến hỏi// Anh Minh, anh chạm vào kính râm của người ta làm gì?
Anh ta không nghe Bảo Minh nói Bảo Ngọc không bị mù
Phương Đàm
Phương Đàm
//Chỉ dựa vào suy nghĩ của chính mình mà nói// Cô ta bị mù, lỡ như lúc tháo kính xuống nhìn thấy 2 tròng mắt trống rỗng không có con mắt thì anh định làm gì?
Anh ta nói xong liền lấy 2 tay chọc vào mắt mình, mẹ nó, đáng sợ quá, đôi mắt muốn cay xè luôn rồi
Bảo Minh không nói chuyện
Anh nhìn cô đi khỏi, không biết vì sao đột nhiên nhớ đến chiếc hộp dâu tây mà anh đoạt từ tay cô
Nếu không phải bị câm thì vì sao lúc trước cô không chịu nói chuyện với anh, đây là coi rẻ truờng học của bọn họ sao?
Anh hung hăng lau mu bàn tay mình, bà nó, chảnh cái gì mà chảnh, giống y hệt bà mẹ của anh, nhưng ít ra bà ta còn có chút vốn liếng
Còn cô ta là thá gì chứ?
Mắt thì bị mù, còn không biết tự luợng sức mình, tự cho mình là thanh cao
END
Hot

Comments

mr.browniie

mr.browniie

Tôi cần đọc thêm, ra chap ngay đi 😫

2025-04-24

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chuơng 1: Trở về năm lớp 11
2 Chương 2: Người mù?
3 Chương 3: Cô bé câm
4 Chương 4: Đừng khóc
5 Chương 5: Sẽ không yêu sớm
6 Chương 6: Coi thường
7 Chuơng 7: Cuộc thi Olympic Toán học
8 Chương 8: Quán quân
9 Chương 9: Bá đạo
10 Chương 10: Thật xinh đẹp
11 Chương 11: Lên đây đi
12 Chương 12: Lồng ngực
13 Chương 13: Phát bệnh
14 Chương 14: Hồi phục
15 Chương 15: Không biết xấu hổ
16 Chương 16: Ngả bài
17 Chương 17: Mỹ lệ
18 Chương 18: Hoa khôi giảng đường
19 Chương 19: Cô ấy thơm quá
20 Chương 20: Anh rất nghiêm túc
21 Chương 21: Anh sợ em đau
22 Chương 22: Đùa giỡn lưu manh
23 Chương 23: Xấu xa
24 Chương 24: Ôm anh đi
25 Chương 25: Nụ hôn đầu tiên
26 Chương 26: Đừng sợ
27 Chương 27: Kiểm điểm
28 Chương 28: Đầu óc bã đậu
29 Chương 29: Đàn dương cầm
30 Chương 30: Ban đêm
31 Chương 31: Hết hy vọng
32 Chương 32: Có nên buông?
33 Chương 33: Điên cuồng
34 Chương 34: Giết tôi đi
35 Chương 35: Đáng yêu
36 Chương 36: Vô liêm sỉ
37 Chương 37: Dê xồm
38 Chương 38: Anh dám chứ
39 Chương 39: Eo nhỏ
40 Chương 40: Không được phép
41 Chương 41: Tôi không hôn cậu ta
42 Chương 42: Tu La Tràng
43 Chương 43: Cưỡng hôn
44 Chương 44: Không cứu nổi
45 Chương 45: Bổ túc
46 Chương 46: Khích lệ
47 Chương 47: Làm nũng
48 Chương 48: Yêu tinh
Chapter

Updated 48 Episodes

1
Chuơng 1: Trở về năm lớp 11
2
Chương 2: Người mù?
3
Chương 3: Cô bé câm
4
Chương 4: Đừng khóc
5
Chương 5: Sẽ không yêu sớm
6
Chương 6: Coi thường
7
Chuơng 7: Cuộc thi Olympic Toán học
8
Chương 8: Quán quân
9
Chương 9: Bá đạo
10
Chương 10: Thật xinh đẹp
11
Chương 11: Lên đây đi
12
Chương 12: Lồng ngực
13
Chương 13: Phát bệnh
14
Chương 14: Hồi phục
15
Chương 15: Không biết xấu hổ
16
Chương 16: Ngả bài
17
Chương 17: Mỹ lệ
18
Chương 18: Hoa khôi giảng đường
19
Chương 19: Cô ấy thơm quá
20
Chương 20: Anh rất nghiêm túc
21
Chương 21: Anh sợ em đau
22
Chương 22: Đùa giỡn lưu manh
23
Chương 23: Xấu xa
24
Chương 24: Ôm anh đi
25
Chương 25: Nụ hôn đầu tiên
26
Chương 26: Đừng sợ
27
Chương 27: Kiểm điểm
28
Chương 28: Đầu óc bã đậu
29
Chương 29: Đàn dương cầm
30
Chương 30: Ban đêm
31
Chương 31: Hết hy vọng
32
Chương 32: Có nên buông?
33
Chương 33: Điên cuồng
34
Chương 34: Giết tôi đi
35
Chương 35: Đáng yêu
36
Chương 36: Vô liêm sỉ
37
Chương 37: Dê xồm
38
Chương 38: Anh dám chứ
39
Chương 39: Eo nhỏ
40
Chương 40: Không được phép
41
Chương 41: Tôi không hôn cậu ta
42
Chương 42: Tu La Tràng
43
Chương 43: Cưỡng hôn
44
Chương 44: Không cứu nổi
45
Chương 45: Bổ túc
46
Chương 46: Khích lệ
47
Chương 47: Làm nũng
48
Chương 48: Yêu tinh

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play