No Love [Phátsu / Bôngsu]
chap 𝟰
t/g bị mê ngược😆
lười viết chap quóo
//___//:hành động
*____*:suy nghĩ
‘____’: nói nhỏ / thì thầm
~:làm nũng
“___”:cảm xúc
👀:giao tiếp = mắt
//👆// hoặc 👆 : như trên
💬:nhắn tin
📞:gọi điện
❄️:nạnh nùng😔
ABC: la làng
Abc: lớn tiếng
*ੈ♡⸝⸝🪐༘ Yêu đọc giả nhìuu
sau khi Duy băng bó cho cậu, cậu được thả về với điều kiện không được cho hắn (Phát) biết cậu có giao lưu với bọn họ
bảy giờ sáng, cậu về đến căn cứ
Toàn thân rã rời, vừa đặt chân vào căn cứ, cậu lập tức khựng lại trước cảnh tượng mà ngay cả một đặc vụ dạn dày như cậu cũng khó tin là thật
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng đến gần như phát sáng dưới ánh đèn mờ, đang ngồi trên đùi hắn, thong thả ăn sáng như thể cả căn cứ không có một bóng người
Tư Mẫn Dao
anh nấu bữa sáng là đỉnh nhất~
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙉𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙋𝙝𝙖́𝙩•𝙝𝙖̆́𝙣
bé con ăn từ từ, không chừng nghẹn đó
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
//nhẹ nhàng đi tới chỗ hai người//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
chào anh tôi có một tin xấu
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙉𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙋𝙝𝙖́𝙩•𝙝𝙖̆́𝙣
//không nhận ra sự hiện diện của cậu//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
e hèm
tiếng hắng giọng của cậu vang lên
hắn quay đầu về phía phát ra, ánh mắt lạnh như thép quét qua. Hắn đập mạnh đôi đũa xuống bàn, giọng trầm đục vang lên đầy bực dọc
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙉𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙋𝙝𝙖́𝙩•𝙝𝙖̆́𝙣
Đứa Nào Dám Phá Đám Giờ Ăn Của Tao!?
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
chào anh…tôi vừa về
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙉𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙋𝙝𝙖́𝙩•𝙝𝙖̆́𝙣
hoàn thành nhiệm vụ chưa?
hắn trong có vẻ vui hơn vài phần, vì vốn dĩ…chẳng ai có thể bước ra khỏi căn cứ của Rhyder, sau khi có ý định ám sát hắn
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
…
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
//ấp úng//
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙉𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙋𝙝𝙖́𝙩•𝙝𝙖̆́𝙣
NÓI!?
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙉𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙋𝙝𝙖́𝙩•𝙝𝙖̆́𝙣
Chỉ là người của căn cứ thôi
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
tôi thất bại rồi
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
xin lỗi anh!
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
//cúi người 90 độ//
Không gian lập tức rơi vào im lặng khi câu nói của cậu vang lên. Tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của từng người trong phòng
Không ai ngờ người luôn điềm tĩnh, chính xác, chưa từng chệch một bước như cậu lại có ngày thốt ra lời của kẻ thất bại
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙉𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙋𝙝𝙖́𝙩•𝙝𝙖̆́𝙣
MÀY MỚI NÓI CÁI ĐÉO GÌ ĐẤY!?
Tư Mẫn Dao
//đứng lên khỏi đùi hắn//
Tư Mẫn Dao
xin phép anh, em lên phòng trước
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙉𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙋𝙝𝙖́𝙩•𝙝𝙖̆́𝙣
Ừ Lên Đi
Tư Mẫn Dao
//chạy một mạch lên phòng//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
//đứng đợi hình phạt//
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙉𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙋𝙝𝙖́𝙩•𝙝𝙖̆́𝙣
//đi đến, bóp cổ cậu//
Bàn tay siết chặt quanh cổ cậu khiến mọi âm thanh biến mất
Cổ họng như bị nhét đầy sắt nguội, mỗi lần cố nuốt chỉ khiến cơn đau lan sâu hơn. Mắt mờ đi, ánh sáng méo mó, tai ù đặc
Cậu vùng vẫy bản năng sinh tồn thôi thúc nhưng từng cử động dần chậm lại
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
T-THẢ..GRA
cậu vùng mạnh khỏi bàn tay hắn
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
//thở dốc//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
phùu~
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 𝙇𝙚̂ 𝘽𝙖̉𝙤 𝙈𝙞𝙣𝙝•𝙘𝙖̣̂𝙪
*thoát chết trong gan tất*
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙉𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙋𝙝𝙖́𝙩•𝙝𝙖̆́𝙣
Nay Mày Hay Rồi!
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙉𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙋𝙝𝙖́𝙩•𝙝𝙖̆́𝙣
Dám Chống Đối Tao Luôn!?
nói rối hắn kéo mạnh cổ tay cậu xuống căn hầm…
Nơi đó là nơi cậu không bao giờ muốn quay lại. Căn hầm cũ, lạnh lẽo và tối om, là ký ức mà cậu đã chôn sâu
nơi từng kéo cậu xuống tận đáy. Khi mới vào nghề, còn vụng về và ngờ nghệch, cậu thường bị lôi xuống đó… đánh đập đến mức tưởng như không thể sống sót
hắn đeo một chiếc vòng sắt vào cổ cậu, lấy điện thoại rồi bấm bấm vào nó
bỗng đâu, một lực điện mạnh dồn vào cơ thể nhỏ bé của cậu, khiến cậu co giật liên tục
cái cảm giác ấy nó đau đớn đến nhường nào…
hắn trói tay, chân cậu lên một thanh sắt có hình chữ nhật, hắn xé bộ đồ của cậu, bắt đầu dùng roi đánh vào người cậu
chiếc dây thừng dài ấy chạm vào làn da cậu, để lại vô số vết thương…
hắn đánh cậu được ba chục phút liền thấy mệt mà bỏ đi, để cậu ở đấy.
*mình đã làm gì để phải chịu những thứ này nhỉ?*
*đáng lẽ lúc ấy mình nên từ chỗi hắn*
*đúng là, đồ ăn làm mờ con mắt mà*
t/g bị mê ngược😆
toi thích ngược su🤪
Comments
#aniictee><ෆ
100℅ bộ này se đkh?
2025-05-05
1
Sú_Minhanh🎀💗✨
mé thk chóaaaaaa
t hận m, m ác vs ck t thế!
2025-05-06
1
Sú_Minhanh🎀💗✨
toàn lm ck teo đao khổ, sau cho ngược Phát cho đau lun cho đều bn bé nhó
2025-05-06
2