[RhyCap] Chàng Dâu Nhà Hội Đồng Nguyễn
Chap 2: Mất trí!?
________________________________
trời chập tối, dưới ánh sáng của ngôi nhà chập chờn giữa làng ấy toát lên
Cũng phải nói nhà Đức Duy chỉ hơi khá giả,cũng đủ ăn đủ mặc như bao người,mà nó hạnh phúc làm sao
Hoàng Đức Duy
//ngồi ngay ngắn trên ghế//
Ba Đức Duy
cái Di đâu rồi mình?
Thanh Trúc
cái Di trong phòng vẽ vời rồi mình!
Hoàng Đức Duy
để con kêu em ra ăn//lon ton chạy đi//
Hoàng Đức Duy
Cái Di đâu rồi!!
Hoàng Đức Duy
Cái Di vẽ chi vậy?
Tô Di
đây là cha...đây là mẹ, đây là anh Duy còn đây là chị hai
Hoàng Đức Duy
quoaa, Di vẽ đẹp quá đa
Hoàng Đức Duy
à Di ra ngoài ăn cơm đi
Tô Di
aa cha dìa//chạy ào tới//
Thanh Trúc
Thôi ăn cơm, nguội hết ngon
Cả gia đình họ trong bữa cơm quây quần ấm cúng ghê, cứ nghe toàn tiếng cười không thôi...cơm ấm nóng,hạnh phúc ngọt... tuyệt vời biết bao
Lỡ như không được quay lại cảm giác này thì sao...?
Hoàng Đức Duy
Dạ, chị gọi em có mần chi?
Thanh Châu
Nay không đi học,em vô rừng hái nấm về ăn nha?
Tô Di
Duy, Duy cho em đi nữa
Thanh Châu
Cái Di đi chung thì không quấy anh Duy nghen chưa?
Hoàng Đức Duy
Di nghe anh dặn, chỉ hái nấm có màu nâu nâu thôi
Hoàng Đức Duy
nấm nào có màu đỏ thì đừng hái
Hoàng Đức Duy
ừm//cặm cụi hái//
Di vốn ham chơi,tò mò với mọi thứ bên ngoài, trong lúc hái thì nhóc thấy một con thỏ nhỏ, tò mò hại chết mèo! nhóc lần theo con thỏ đó mà không màn đến mọi thứ xung quanh, nhóc chạy mãi chạy mãi
Tô Di
//chạy theo// mất dấu rồi...
Tô Di
//ngó nghiêng// đ-đây là đâu...vậy???
Tô Di
anh...anh Duy...Duy đâu...rồi//nức nở//
Tô Di
Duy...//bước đi tìm//
Em lúc này cũng hốt hoảng nhận ra đã vắng đi cái Di,em lo sợ điều gì đó...
Hoàng Đức Duy
Cái Di!! em đâu rồi!!??
Hoàng Đức Duy
//dáo dát đi tìm//
em đi tìm Di, chạy mãi chạy mãi lại vô tình vấp vào miếng rễ cây đa gần vách đồi đá nhỏ
Chấn thương sau khi té xuống từ cao nên em đã ngất đi và không biết gì ngay sao đó
Hoàng Đức Duy
!!!//té xuống//
Hoàng Đức Duy
D-Di...//ngất đi//
Ông Năm
//kiểm tra em// còn hơi thở...nhóc này còn sống!!!//đỡ em ngồi//
May thay, có một ông lão nọ gần đó đã thấy em mà mang em về chữa kịp thời trước khi quá muộn
Hoàng Đức Duy
//bất tỉnh//
thằng bé vẫn chưa tỉnh! đã ba ngày rồi
Trong cơn tuyệt vọng của ông, cứ ngỡ em không còn hi vọng nào nữa...thì cơ thể em như có tiến triển
Hoàng Đức Duy
//cử động tay//
Ông Năm
thằng bé tỉnh rồi!!
Hoàng Đức Duy
//mắt mở dần// đ-đây là đâu...
Hoàng Đức Duy
ông...ông là ai vậy...?
Hoàng Đức Duy
Con đau đầu quá
Ông Năm
Con nói ông nghe, con tên gì,nhà ở đâu?
Hoàng Đức Duy
Con...tên Duy...
Hoàng Đức Duy
Còn lại...//đau đầu//
Hoàng Đức Duy
C-con không nhớ gì cả
Ông Năm
Con bị té từ trên cao, chấn thương ở đầu rồi
Hoàng Đức Duy
Vậy...nhà con...con không nhớ
Ông Năm
con ở lại đây với ông đi
Ông Năm
ông sống có mình ên,ông buồn
Ông Năm
Ngồi đây ông đi lấy cháo
Từ cái hôm đấy,Duy như bị mất trí mà không nhớ được gì cả,chỉ biết mình tên gì, không nhớ nhà ở đâu, người thân là ai
Cũng may ông Năm là người hiếm muộn, đến khi vợ mất cũng không để lại cho ông một người con
Bây giờ lại có Duy bên cạnh cùng ông rồi,ông vui sương biết nhường nào!
Từ đó về sau,căn nhà cô đơn của ông giờ lại ngập tiếng cười đùa của thằng bé! Vui biết mấy
________________________________
Comments
Munn🎀
mùi ngược...
2025-05-19
1