5#

Khánh Linh
Khánh Linh
//lùi lại//ch..cho tớ vào
Gia Hân
Gia Hân
Giờ thằng anh m vào đây học thì m lại ngông lên đấy à?
Khánh Linh
Khánh Linh
C..cậu nói gì tớ không hiểu//run//
Thảo Liên
Thảo Liên
Tch- đã ai làm gì mà run thế//vuốt mặt em//
Khánh Linh
Khánh Linh
C..cho tớ vào đi mà..
Hương Giang
Hương Giang
Nếu tao nói không
Khánh Linh
Khánh Linh
...//nắm chặt quai cặp//
Hương Giang
Hương Giang
ôi thả lỏng tay ra
Hương Giang
Hương Giang
đừng nắm chặt thế chứ
Hương Giang
Hương Giang
//cười cợt//
Thảo Liên
Thảo Liên
Haha sợ đấy à?
Khánh Linh
Khánh Linh
*xin đó,cho tớ vào đi...*
Gia Hân
Gia Hân
ơ kìa
Gia Hân
Gia Hân
Nói thế lại đúng quá//cười khểnh//
Gia Hân
Gia Hân
Tức lắm à?//vỗ nhẹ vào mặt em//
Hương Giang
Hương Giang
Nhưng làm gì được đâu//cười//
Thảo Liên
Thảo Liên
Nhìn chướng mắt thật đấy
Thảo Liên
Thảo Liên
Mày lên chết đi!
học sinh nữ
học sinh nữ
#77:nhìn cô ta thảm hại thật đấy
học sinh nữ
học sinh nữ
#53:nhìn kìa,thở thôi cũng đã thấy phiền rồi đừng cố làm gì hơn thế
học sinh nữ
học sinh nữ
#9:nếu yếu ớt là 1 tội,chắc nhỏ đó lĩnh án chung thân
học sinh nữ
học sinh nữ
#728:haha
học sinh nữ
học sinh nữ
#05:đáng lắm
Khánh Linh
Khánh Linh
//nghe thấy//*...?*
"Thảm hại" à? em chỉ biết đứng đó, như một cái bóng không tiếng nói, để mặc từng lời nói như lưỡi dao găm vào.Em đã cố chịu đựng, đã không bật khóc trước mặt 3 người họ, vậy mà… đến người ngoài cuộc cũng nhìn em như vậy sao? Phút chốc, thế giới xung quanh như sụp xuống. Có lẽ… họ đúng. Có lẽ mình thật sự yếu đuối đến mức chẳng ai còn tôn trọng. Nhưng mà... nếu cứ tin họ, thì mình sẽ biến mất thật.Em không thể để những lời đó trở thành sự thật.Em sẽ học cách tự mình đứng dậy. Dù là lần cuối, cũng phải ngẩng mặt nhìn lên.
Thảo Liên
Thảo Liên
//tát em//
Khánh Linh
Khánh Linh
á//ôm má//
Khánh Linh
Khánh Linh
Tớ có làm gì mấy cậu đâu...?
Khánh Linh
Khánh Linh
Sao mấy c-
Thảo Liên
Thảo Liên
Câm mồm!
Thảo Liên
Thảo Liên
Muốn biết vì sao à?
Thảo Liên
Thảo Liên
Vì mày đáng bị như thế. Từ đầu tới cuối, mày chỉ là một thứ rác rưởi sống lẩn quẩn trong cái thế giới này, lúc nào cũng cúi gằm mặt, sống nhờ vào sự thương hại của người khác. Nhìn mày phát mệt.
Thảo Liên
Thảo Liên
Mày tưởng ai cũng phải nhường nhịn vì mày yếu à? Không ai thương mày cả. Không ai muốn mày ở đây cả. Mày chỉ biết khóc, run rẩy và đợi người khác cứu. Mày không có giá trị gì.Tao tát mày vì mày làm bẩn cả không khí xung quanh. Mày sống kiểu gì để đến mức bị tát mà còn phải hỏi ‘tại sao?’...
Thảo Liên
Thảo Liên
Thức tỉnh đi. Đời này không dành cho loại như mày đâu.Mày lên chết .
Thảo Liên
Thảo Liên
Hiểu chưa?
Em không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào nữa. Có thể là ngày đầu tiên bước vào cái ngôi trường này,bước vào lớp và nghe tiếng cười khe khẽ sau lưng. Có thể là lúc em ngồi ăn một mình mà không ai thèm quay sang nhìn. Hay có thể là khi một người hỏi: 'Ê, sao mày lúc nào cũng thảm hại vậy?' — và tất cả mọi người đều cười. Kể cả em. Em cũng cười. Vì nếu không cười, em sẽ khóc. Và nếu em khóc... thì họ lại càng cười to hơn.Em nghĩ là em đã quen rồi. Với ánh mắt khinh thường, với tiếng xì xào, với cái cảm giác như bị bỏ rơi trong chính căn phòng mình hiện diện. Nhưng lạ thật. Dù quen rồi, tim vẫn đau. Mỗi lần bước vào lớp là như đang chui vào cái lồng kính — người ta nhìn em như đang nhìn một sinh vật lạ. Không ai hỏi: 'Bạn ổn không?' Chỉ có những câu như: 'Sao mày không nghỉ học đi?', 'Tránh ra, chỗ tao mà', hoặc tệ hơn là... ánh nhìn không nói gì, nhưng đầy ý nghĩa: 'Mày không nên có mặt ở đây'.Em từng tự hỏi: 'Có khi nào... mình thật sự không đáng hiện diện?' Những câu hỏi kiểu đó đến nhiều lắm, nhất là vào ban đêm. Khi điện thoại tắt, tin nhắn không có, không ai hỏi han, không ai cần đến em. Em thấy mình như cái bóng — không ai đụng đến, không ai nhớ. Mà bóng thì đâu có cảm xúc gì, phải không? Nhưng em lại cảm thấy quá nhiều. Đến mức nghẹt thở.Em không biết tại sao họ ghét em. Em chưa từng hại ai. Em chỉ... tồn tại. Nhưng hóa ra, với vài người, như thế là đã đủ đáng ghét rồi. Có lẽ là do em yếu đuối. Do em không biết phản kháng. Do em không nổi bật. Do em là kiểu người dễ bị bỏ qua, dễ bị đẩy xuống, dễ bị đạp lên mà không biết phản ứng ra sao.Em đã nghĩ đến chuyện biến mất. Không phải để dọa ai cả — chỉ đơn giản là… để yên cho mọi người. Và cũng để yên cho chính mình. Vì mệt quá rồi. Mệt đến mức không còn khóc được nữa. Em chỉ nằm đó, mắt mở trân trân nhìn trần nhà, và nghĩ: 'Nếu mai không thức dậy nữa thì sao nhỉ?' Không ai buồn, chắc thế. Có khi còn thấy nhẹ nhõm
Khánh Linh
Khánh Linh
*cậu ấy...nói có đúng như vậy kh..?*//nhìn Liên//
Thảo Liên
Thảo Liên
Giờ thì cút đi được rồi đấy
Khánh Linh
Khánh Linh
//cúi mặt đi vào lớp//
Khánh Linh
Khánh Linh
//ngồi vào chỗ//
Khánh Linh
Khánh Linh
*đau thật..*//xoa má//
Minh Hiếu
Minh Hiếu
đau không~//nhìn em cười//
Khánh Linh
Khánh Linh
...
Khánh Linh
Khánh Linh
*có phải mình đáng bị vậy lắm không..?*
Khánh Linh
Khánh Linh
*không ai thương mình thật sao?*
Vào lớp
Giáo Viên Chủ Nhiệm
Giáo Viên Chủ Nhiệm
Hôm nay lớp ta có học sinh mới
Giáo Viên Chủ Nhiệm
Giáo Viên Chủ Nhiệm
Vào đi em
..

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play