[Rhycap] Chồng Thái? , Cuộc Hôn Nhân Ép Buộc
chap 3: sự căng thẳng lắng xuống
Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Duy trong căn biệt thự vẫn diễn ra khá im lặng. Qanh đi làm từ sáng đến tối, còn em thì tự do làm những việc mình muốn, dù không phải lúc nào cũng cảm thấy thoải mái trong không gian này. Mỗi lần nhìn vào gương, em lại thấy hình ảnh một em không thuộc về nơi này, không thuộc về người đàn ông bên cạnh.
Ngày hôm đó, khi Duy đang ngồi trong vườn, cố gắng thư giãn dưới bóng cây, thì Qanh bất ngờ xuất hiện. Anh đi bộ từ trong nhà ra, vẫn là bộ đồ công sở sắc sảo, nhưng lần này có vẻ như anh không có vẻ vội vã như mọi khi.
Qanh hỏi, đứng cách Duy vài bước.
Duy ngẩng lên, nhìn anh một lúc rồi lại quay đi.
Đức Duy
chỉ ngồi đây xíu thôi
Anh không hỏi thêm, chỉ đứng đó một lúc rồi bất ngờ ngồi xuống bên cạnh em, khiến Duy hơi bất ngờ. Mối quan hệ giữa họ luôn căng thẳng, và việc anh ta chủ động ngồi gần em lại càng làm em cảm thấy khó xử.
Qanh lặng lẽ nhìn ra xa, không nói gì. Duy cảm nhận được sự im lặng giữa họ, như một bức tường vô hình không ai dám phá vỡ. Nhưng rồi, cuối cùng anh lên tiếng, giọng trầm ấm, có chút dịu dàng mà em không ngờ tới.
Quang anh
"ฉันรู้ว่าคุณไม่ชอบสิ่งนี้ แต่บางทีเราอาจจะต้องลองเปลี่ยนวิธีคิดของเรา" (Tôi biết em không thích chuyện này, nhưng có lẽ chúng ta cần thử thay đổi cách nghĩ.)
Linh nhìn anh, đôi mắt đầy hoài nghi.
Đức Duy
Anh nghĩ sao về việc ép buộc người khác làm điều họ không muốn?
Qanh hơi nhướng mày, có chút khó xử.
Quang anh
"บางครั้ง, มันก็เป็นสิ่งที่จำเป็น." (Đôi khi, điều đó là cần thiết.)
Duy cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ. Qanh không giống những gì em nghĩ, anh không phải là một người chỉ biết ra lệnh và lạnh lùng. Tuy nhiên, sự dịu dàng này lại làm em cảm thấy hoang mang. em không thể hiểu hết được anh, và điều đó làm em cảm thấy mình giống như một mảnh ghép chưa khớp trong cuộc hôn nhân này.
Đức Duy
Vậy, anh có bao giờ cảm thấy...
Duy ngừng lại, không biết nên nói gì tiếp
Đức Duy
Có bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì sống theo ý người khác không?
Qanh im lặng trong giây lát, rồi nhìn em, ánh mắt anh sắc bén nhưng lại có một chút gì đó mềm yếu.
Quang anh
"บางครั้งแต่การเปลี่ยนแปลงไม่ใช่เรื่องง่าย." (Đôi khi, nhưng đó không phải là điều dễ dàng thay đổi.)
Duy cảm thấy như có một cái gì đó trong anh khiến em phải suy nghĩ. Em không thể biết hết về anh, nhưng ít nhất em đã thấy được một phần khác trong con người của Qanh – không phải chỉ là một người đàn ông lạnh lùng, đầy quyền lực mà mọi người vẫn nghĩ.
Một lúc sau, Duy lên tiếng, giọng nhẹ nhàng hơn
Đức Duy
Vậy thì... anh có thể cho tôi thời gian không? Thời gian để tôi thích nghi với cuộc sống này.
Qanh nhìn em một lúc lâu, đôi mắt anh như muốn nói gì đó nhưng lại im lặng. Cuối cùng, anh chỉ khẽ gật đầu.
Quang anh
"ถ้าคุณต้องการเวลา, ผมจะให้" (Nếu em cần thời gian, tôi sẽ cho em.)
Một sự thay đổi nhỏ trong cách họ giao tiếp, nhưng lại có ý nghĩa lớn lao đối với Duy. Có lẽ, dù mối quan hệ này bắt đầu bằng sự ép buộc, nhưng biết đâu họ có thể tìm ra cách để hiểu nhau hơn.
Comments