Khi được nghỉ giải lao 15 phút, em nhức hết cả đầu, trong đầu giờ như có phong ba bão táp đang xoay quanh em vậy vì những bài học say sưa mà thầy giảng với cái não không thể tiếp thu của em nên mới đau đầu
Khương A Tử [em]
/Nhìn hộp sữa hương dâu trên bàn gã mà đầu đầy chấm hỏi/ *Cái gì vậy..? Người như cậu ta mà lại uống sữa hương dâu á? Mình hoa mắt rồi sao*
Sữa hương dâu cũng là vị sữa em thích nên em cứ nhìn chằm chằm mãi
Gã thấy thế liền đẩy hộp sữa qua cho em
Khương A Tử [em]
Hả..? Cho tớ hả..?
Quan Trục Lưu [gã]
Nhìn mãi hộp sữa của tôi,thích thì nói, có mồm không biết kêu à?
Khương A Tử [em]
*Lạnh vậy đó mà cũng độc mồm độc miệng dữ..* /Lấy hộp sữa/
Khương A Tử [em]
C-cảm ơn.. /lắp bắp/
Nữ sinh trong lớp ganh tị với em,họ ước gì mình là cậu để nhận được hộp sữa của gã
Thật ra hộp sữa dâu đó là do em gái gã cho chứ gã không thích đồ ngọt một tí nào
Không thích
Nhưng sau này sẽ thích
Hết 15 phút nghỉ giải lao, mọi người trong lớp đều ngồi vào bàn tiếp tục học tiết tiếp theo
Gã đột nhiên một lúc lại nhìn em rồi tới khi em nhìn thì gã lại nhìn đi chỗ khác
Khương A Tử [em]
*Mặt mình dính gì sao?* /Chùi chùi má/
Quan Trục Lưu [gã]
*Bộ dạng ngốc nghếch của con thỏ này cũng đáng yêu nhỉ*
Giờ ra về
Khương A Tử [em]
Đi về với tao không Thiên
Cố Thiên [anh]
Thôi mạy, nay tao có việc tao về trước đây /Nói rồi chạy đi/
Mọi người trong lớp dần ra về chỉ còn gã và em
Hai người cùng lúc xách cặp đi về, nếu nói đúng hơn là có duyên vì hai người là hàm xóm của nhau
Bảo sao em đi về thì hắn cứ đi sau làm em tưởng hắn giở trò gì..
Khi về đến nhà
Lý Giai Tuệ [mẹ em]
Bảo bối,con về rồi thì mẹ nhờ con chút nhé
Khương A Tử [em]
Sao thế ạ
Lý Giai Tuệ [mẹ em]
Con đem trái cây qua tặng hàm xóm mới dùm mẹ nhé, lấy thiện cảm ấy mà /Che miệng cười/
Khương A Tử [em]
*Hàng xóm? Nhà của tên tảng băng*
Khương A Tử [em]
Vâng ạ /Cầm giỏ trái cây ra ngoài bước sang nhà của gã/
Khương A Tử [em]
/Đứng trước nhà gã gõ cửa/ *Mong là mẹ cậu ta ra.. cậu ta ra thì mình lại như câm mất,chẳng biết nói sao với tảng băng đó*
Ông trời thương cả thế giới nhưng chắc không thương cậu rồi,cậu mong muốn gì thì ông trời sẽ đi ngược theo mong muốn đó
Quan Trục Lưu [gã]
/Mở cửa/ Gì?
Khương A Tử [em]
*Vui quá ha.. nói sao giờ đây ta* /Bối rối/
Khương A Tử [em]
Ờ ...ờ..mẹ tớ nhờ tớ mang trái cây qua biếu hàng xóm mới /Đưa giỏ trái cây cho gã/
Tay em mềm mịn,chạm vào rất thích lại hoàn toàn tương phản với bàn tay thô ráp và gân xanh nổi đầy của gã
Quan Trục Lưu [gã]
*Mềm*
Khương A Tử [em]
*Tay thô quá đi, tay mình như em bé vậy trời*
Khương A Tử [em]
Mẹ cậu đâu Trục Lưu?
Quan Trục Lưu [gã]
Mẹ tôi mất từ nhỏ rồi
Em ngơ một lúc rồi lúng túng xua tay
Khương A Tử [em]
Tớ..tớ không có ý gì đâu..! Tớ xin lỗi..chỉ tại tớ thắc mắc..
Quan Trục Lưu [gã]
Bộ nhìn tôi giống khó chịu lắm à? /Áp sát vào em/
Cả hai sát vào nhau,vì sát quá nên em mất thăng bằng sắp ngã thì gã vòng tay qua eo em kéo vào lòng gã
Khương A Tử [em]
/Mặt em bây giờ như quả cà chua,bối rối nhất thời không đẩy hắn ra/
Quan Trục Lưu [gã]
*Mặt đỏ hết rồi*
Khương A Tử [em]
/Vội lùi lại/ Tớ..tớ xin lỗi..! /Chạy về nhà/
Bóng dáng của thỏ ngốc chạy đi thật đáng yêu,thật khiến gã không rời mắt được
Cảm giác gì vậy nhỉ? Gã chưa từng thấy tim mình đập nhanh tới vậy, một người lạnh lùng kiệm lời như gã nhưng khi đứng trước mặt cậu thì lại khác . Thiên thần hộ mệnh của gã đến rồi sao?
Mà bên đây em cũng không khác gì, tim cứ đập liên hồi như thể sắp nhảy ra
Lý Giai Tuệ [mẹ em]
Bảo bối, con sao thế? /Nhìn em lấy tay che mặt/
Khương A Tử [em]
Con..con không sao..!
Lý Giai Tuệ [mẹ em]
Mà sao rồi? Hàng xóm nói gì không con
Khương A Tử [em]
Hàng xóm là bạn học mới cùng lớp với con, chỉ có cậu ấy thôi ạ
Lý Giai Tuệ [mẹ em]
Ưm..Thằng bé đó mất mẹ từ nhỏ, nghe nói mẹ thằng bé vì cứu thằng bé khỏi bị xe tông nên mới qua đời
Lý Giai Tuệ [mẹ em]
Từ đó thằng bé cứ sống trong hối hận và dày vò,khép kín với mọi người
Khương A Tử [em]
*Thì ra đây là lí do cậu ta lạnh nhạt đến vậy,tội cậu ta thật* /Thương xót cho gã/
Khương A Tử [em]
Vậy ba cậu ấy đâu rồi mẹ
Lý Giai Tuệ [mẹ em]
Ba thằng bé thì cưới vợ mới rồi bỏ thằng bé đi lúc 12 tuổi,nhờ dì chăm sóc mà luôn bị đối xử tệ bạc và bất công
Khương A Tử [em]
*Cậu ta chắc hẳn đã khóc nhiều đêm..nỗi đau đó ai mà chịu nỗi chứ*
Buổi tối,em bước ra từ phòng tắm vừa lau đầu vừa đi tới giường ngồi phịch xuống,mở điện thoại lên lướt mạng xã hội
Comments