:))
Toiiiii
Đây là nơi chứa nỗi buồn của tở
Toiiiii
Nếu phiền thì đừng cóa đọc nhoa

.....
Tháng Tư về mang theo nắng vàng rực rỡ trải dài trên từng con phố, như tấm lụa mềm phủ lên những ký ức hào hùng của dân tộc. Trong dòng chảy thời gian ấy, hai mốc son 30/4 và 1/5 hiện lên như bức tranh lưỡng sắc - một nửa mang màu đỏ rực lửa chiến công, một nửa thắm xanh sức sống lao động.
Ngày 30/4 không đơn thuần là con số trên lịch sử. Đó là cảm xúc nghẹn ngào của người lính già khi lần đầu đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn sau ba mươi năm xa cách. Là tiếng khóc nức nở của người mẹ trước bàn thờ liệt sĩ. Là khoảnh khắc triệu trái tim cùng đập chung nhịp khi lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên nóc Dinh Độc Lập - nơi từng được mệnh danh là "pháo đài bất khả xâm phạm". Chiến thắng ấy không chỉ đo bằng súng đạn, mà bằng cả biển người với trái tim nồng nàn yêu nước.
Khi tiếng súng im bặt, nhịp sống mới bắt đầu hồi sinh. Ngày 1/5 đến như lời nhắc nhở dịu dàng: Sau chiến tranh là lao động, sau đổ nát là xây dựng. Những bàn tay từng cầm súng giờ cầm búa, cầm liềm. Những trái tim từng rực lửa căm hờn giờ cháy bỏng khát vọng kiến thiết. Từ đống tro tàn chiến tranh, cả dân tộc đồng lòng viết tiếp thiên sử thi bằng mồ hôi và trí tuệ.
Có một sợi chỉ vô hình xuyên suốt hai ngày lễ: Đó là tinh thần bất khuất của con người Việt Nam. Nếu 30/4 là biểu tượng của ý chí "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh", thì 1/5 là hiện thân của tinh thần "lao động là vinh quang". Cùng một dân tộc ấy, từ chiến trường chuyển mình thành công trường, từ người lính trở thành người thợ, từ chiến hào bước ra ruộng đồng.
Thế hệ chúng tôi sinh ra khi đất nước đã sạch bóng quân thù. Nhưng trong tim vẫn cháy bỏng lời thề tiếp nối:
Tiếp nối bằng tri thức - vũ khí mạnh nhất thời hội nhập
Tiếp nối bằng sáng tạo - sức mạnh của kỷ nguyên số
Tiếp nối bằng trái tim biết ơn sâu sắc với quá khứ
Khi nắng tháng Tư trải vàng trên từng mái nhà, tôi thấy mình như đứng giữa hai thế giới song hành: Một bên là quá khứ bi tráng với khói lửa chiến tranh, một bên là hiện tại rộn rã tiếng cười trẻ thơ. Và ở khoảng giao thời ấy, có một Việt Nam kiên cường đang vươn mình mạnh mẽ - như cây tre từng bị đốt cháy giờ vươn những mầm xanh mướt.
Hai ngày lễ ấy, tựa như hai câu thơ trong bài thơ dài bất tận của dân tộc:
"Một câu về máu xương cha anh
Một câu về mồ hôi thầm lặng
Và cả triệu câu chưa viết
Là khát vọng chúng tôi mang..."
Toiiiii
(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ
( ̄▽ ̄)/⊂((・▽・))⊃( ̄▽ ̄)/⊂((・▽・))⊃╭( ・ㅂ・)و ̑̑ "(づ。◕‿‿◕。)づ(っ- ‸ – ς)(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(。•́︿•̀。)(づ。◕‿‿◕。)づ(。•́︿•̀。)(っ- ‸ – ς)( ≧Д≦)( ≧Д≦)( ̄▽ ̄)/( ≧Д≦)╭( ・ㅂ・)و ̑̑ "(っ- ‸ – ς)(づ。◕‿‿◕。)づ(っ- ‸ – ς)(づ。◕‿‿◕。)づ(。•́︿•̀。)( ̄▽ ̄)/(っ- ‸ – ς)( ̄▽ ̄)/(っ- ‸ – ς)( ≧Д≦)( ≧Д≦)(づ。◕‿‿◕。)づ( ≧Д≦)(づ。◕‿‿◕。)づ(っ- ‸ – ς)(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(。•́︿•̀。)(。•́︿•̀。)⊂((・▽・))⊃(。•́︿•̀。)(っ- ‸ – ς)(っ- ‸ – ς)(っ- ‸ – ς)(っ- ‸ – ς)( ≧Д≦)(づ。◕‿‿◕。)づ( ≧Д≦)(づ。◕‿‿◕。)づ(っ- ‸ – ς)(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(。•́︿•̀。)⊂((・▽・))⊃(。•́︿•̀。)( ̄▽ ̄)/( ≧Д≦)( ̄▽ ̄)/(っ- ‸ – ς)(づ。◕‿‿◕。)づ(っ- ‸ – ς)(っ- ‸ – ς)(づ。◕‿‿◕。)づ( ̄▽ ̄)/(づ。◕‿‿◕。)づ( ̄▽ ̄)/⊂((・▽・))⊃╭( ・ㅂ・)و ̑̑ "(っ- ‸ – ς)(。•́︿•̀。)╭( ・ㅂ・)و ̑̑ "(。•́︿•̀。)╭( ・ㅂ・)و ̑̑ "(っ- ‸ – ς)(っ- ‸ – ς)(。•́︿•̀。)( ̄▽ ̄)/( ̄▽ ̄)/(づ。◕‿‿◕。)づ( ̄▽ ̄)/(っ- ‸ – ς)(づ。◕‿‿◕。)づ(っ- ‸ – ς)(。•́︿•̀。)(づ。◕‿‿◕。)づ( ≧Д≦)( ̄▽ ̄)/(っ- ‸ – ς)(っ- ‸ – ς)
Tháng Tư về mang theo nắng vàng rực rỡ trải dài trên từng con phố, như tấm lụa mềm phủ lên những ký ức hào hùng của dân tộc. Trong dòng chảy thời gian ấy, hai mốc son 30/4 và 1/5 hiện lên như bức tranh lưỡng sắc - một nửa mang màu đỏ rực lửa chiến công, một nửa thắm xanh sức sống lao động.
Ngày 30/4 không đơn thuần là con số trên lịch sử. Đó là cảm xúc nghẹn ngào của người lính già khi lần đầu đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn sau ba mươi năm xa cách. Là tiếng khóc nức nở của người mẹ trước bàn thờ liệt sĩ. Là khoảnh khắc triệu trái tim cùng đập chung nhịp khi lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên nóc Dinh Độc Lập - nơi từng được mệnh danh là "pháo đài bất khả xâm phạm". Chiến thắng ấy không chỉ đo bằng súng đạn, mà bằng cả biển người với trái tim nồng nàn yêu nước.
Khi tiếng súng im bặt, nhịp sống mới bắt đầu hồi sinh. Ngày 1/5 đến như lời nhắc nhở dịu dàng: Sau chiến tranh là lao động, sau đổ nát là xây dựng. Những bàn tay từng cầm súng giờ cầm búa, cầm liềm. Những trái tim từng rực lửa căm hờn giờ cháy bỏng khát vọng kiến thiết. Từ đống tro tàn chiến tranh, cả dân tộc đồng lòng viết tiếp thiên sử thi bằng mồ hôi và trí tuệ.
Có một sợi chỉ vô hình xuyên suốt hai ngày lễ: Đó là tinh thần bất khuất của con người Việt Nam. Nếu 30/4 là biểu tượng của ý chí "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh", thì 1/5 là hiện thân của tinh thần "lao động là vinh quang". Cùng một dân tộc ấy, từ chiến trường chuyển mình thành công trường, từ người lính trở thành người thợ, từ chiến hào bước ra ruộng đồng.
Thế hệ chúng tôi sinh ra khi đất nước đã sạch bóng quân thù. Nhưng trong tim vẫn cháy bỏng lời thề tiếp nối:
Tiếp nối bằng tri thức - vũ khí mạnh nhất thời hội nhập
Tiếp nối bằng sáng tạo - sức mạnh của kỷ nguyên số
Tiếp nối bằng trái tim biết ơn sâu sắc với quá khứ
Khi nắng tháng Tư trải vàng trên từng mái nhà, tôi thấy mình như đứng giữa hai thế giới song hành: Một bên là quá khứ bi tráng với khói lửa chiến tranh, một bên là hiện tại rộn rã tiếng cười trẻ thơ. Và ở khoảng giao thời ấy, có một Việt Nam kiên cường đang vươn mình mạnh mẽ - như cây tre từng bị đốt cháy giờ vươn những mầm xanh mướt.
Hai ngày lễ ấy, tựa như hai câu thơ trong bài thơ dài bất tận của dân tộc:
"Một câu về máu xương cha anh
Một câu về mồ hôi thầm lặng
Và cả triệu câu chưa viết
Là khát vọng chúng tôi mang...
⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃⊂((・▽・))⊃(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤
♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )♡( ◡‿◡ )
Comments