Tiểu Bảo Bối Của Tam Thiếu
chap 2
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
* nên làm gì với tên này đây?*
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
* quăng đại vào hầm vậy*
nói rồi hắn kéo lê thân thể cậu vào tầng hầm tối
không biết đã bao lâu trôi qua
cậu tỉnh dậy với cơn đau nhói ở cổ kèm cơn đói tột cùng
không nước, không thức ăn. hắn muốn cậu chết ở đây sao?
tiếng kót két quen thuộc lại vang lên
Trần Mặc Ân
thả...thả tôi ra// run rẩy//
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
// nhìn// ngươi đã tỉnh rồi à?
Trần Mặc Ân
// cúi gầm mặt// tôi đói...khát nữa. Cho tôi chút gì uống cũng được
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
ta thả ngươi ra, ngươi chạy rồi sao?// dựa vào cánh cửa//
Trần Mặc Ân
// nước mắt bất giác rơi// ha...tôi có thể đi đâu trong khi cả thành phố này đều có dấu vết của Dạ gia
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
* ừa ha, sao chạy được*
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
được thôi// đi đến tháo xích cho cậu//
cậu lê từng bước chậm rãi đến bàn ăn
một bát cháo được bưng đến cho cậu
bàn tay nhỏ bé, run lên từng hồi
một người đàn ông cao to bước vào
Dạ Bắc Hàn ( đại thiếu gia )
MINH PHONGGG
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
Om sòm gì chứ// tiếng vọng từ trên lầu//
Dạ Bắc Hàn ( đại thiếu gia )
CÁI QUÁI GÌ ĐÂY?
Dạ Bắc Hàn ( đại thiếu gia )
Mang sâu bọ này về làm gì?// chau mày//
Trần Mặc Ân
* tôi không phải sâu bọ*
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
được tặng đấy, thích không?
Dạ Bắc Hàn ( đại thiếu gia )
có tác dụng gì?// lộ vẻ không vui//
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
máu ngon, rất thơm, có thể lấy làm trò tiêu khiển hoặc thức ăn
Trần Mặc Ân
* các người... đáng chết. dám lấy người khác làm trò tiêu khiển*
Dạ Bắc Hàn ( đại thiếu gia )
mày thử chưa?
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
rồi. đảm bảo chất lượng. Tin vào cái mũi nhạy bén này nào// gác tay lên vai Hàn//
Dạ Bắc Hàn ( đại thiếu gia )
tùy mày, đừng vướng tay vướng chân tao là được // quay đi lên lầu//
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
có vẻ như cậu đã biết bí mật của chúng tôi rồi nhỉ?// áp sát lại gần//
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
Dù biết hay không, cậu cũng chẳng ra khỏi căn nhà này được. nửa bước cậu đi, tôi luôn theo dõi. tốt nhất nên ngoan ngoãn đi// ánh mắt lạnh lẽo//
Trần Mặc Ân
Tôi...tôi biết rồi
Sau lần đó, không còn chuyện gì xảy ra nữa
cậu ngủ ở phòng bên dưới cầu thang
hôm nay vẫn như thường ngày, cậu cũng thức dậy và đi quanh nhà. không có công việc gì cho cậu làm
....???
// đi đứng loạng choạng//
....???
Thơm quá đi....thật thơm
Trần Mặc Ân
Buông....Buông tôi ra//hét lớn//
Trần Mặc Ân
// cắn vào môi hắn//
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
này này // bước từ ngoài vào//
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
của tôi mà sao anh tự tiện vậy
Dạ Minh ( nhị thiếu gia )
Của Mày?// quay sang Phong//
Dạ Minh ( nhị thiếu gia )
vác cái của nợ này về làm gì?
Trần Mặc Ân
* này này, anh vừa mới cưỡng hôn tôi đó, dám nói tôi là của nợ*
Dạ Minh Phong ( tam thiếu gia )
Ai cần anh động vào
Dạ Minh ( nhị thiếu gia )
nghe mắc địtt quá
Dạ Minh ( nhị thiếu gia )
nhưng mà thơm đấy//tiến lại gần//
Dạ Minh ( nhị thiếu gia )
tôi có tên
Dạ Minh ( nhị thiếu gia )
Dạ Minh
Dạ Minh ( nhị thiếu gia )
đừng có anh anh
Dạ Minh ( nhị thiếu gia )
Nghe mà chán
Dạ Minh ( nhị thiếu gia )
Thôi đủ rồi. Tao lên phòng đây. trả cho mày này
Dạ Minh ( nhị thiếu gia )
//quay lưng lên cầu thang//
Trần Mặc Ân
* cái nhà này, ai cũng đáng ghét*
Trần Mặc Ân
*Mình mà ra khỏi đây được, nhất định cao chạy xa bay*
sau lần gặp gỡ với Dạ Minh
cũng không còn xảy ra chuyện gì
cơ thể cậu cũng đã hồi phục được nhiều
Comments
Gohan
Đã mắt
2025-05-02
0